121 Ngày hôm qua tôi tăng ca, sau khi làm việc xong liền gọi cho quản lý tới để khóa cửa, sau đó thì tôi liền trở về. - Lúc cậu rời đi là mấy giờ? - Đã là rạng sáng rồi, tôi nhớ lúc tôi rời đi đã là hơn mười hai giờ rồi.
122 Sau khi sự tình kết thúc, tự nhiên Từ Mẫn sẽ không trả tiền công cho Minh Diệu. Mà là rất không trượng nghĩa mời Minh Diệu một bữa cơm, hơn nữa ngay cả nhà hàng cũng không tới mà là ăn ở nhà Từ Mẫn.
123 Bộ dáng có chút tiều tụy. Nhưng mà Minh Diệu liếc mắt một cái liền nhìn ra. Người thanh niên này, gần đây nhất định là đã dính vào thứ gì đó không sạch sẽ.
124 Có lẽ là do uống bia nhiều ở TV, Nghiêm Trọng mê man đứng lên, muốn cởi y phục, sau đó mới tắm rửa rồi đi ngủ tiếp. Dù sao khi trở về cũng không có rửa mặt, như vậy đi ngủ cũng có chút cảm thấy khó chịu.
125 Mà Quỷ Hồn đều nương theo trí nhớ khi còn sống, nếu mà bộ dạng của Nghiêm Trọng rất giống tổ tiên thì Nữ Quỷ kia dựa vào diện mạo nên nhận nhầm người, rồi chạy đến báo thù là cũng có thể.
126 Đêm nay ở trong TV Nghiêm Trọng cùng những người thanh niên cùng nhau vui chơi điên cuồng, là những bạn bè ở ngoài xã hội của Nghiêm Trọng. Tất cả mọi người đều rất trẻ tuổi, điên cuồng đứng lên cũng không nhìn lại hậu quả, bỏ vào bên trong rượu một chút dược vật trái pháp luật không phải là không có khả năng.
127 Đã trốn không được, vậy thì phải phản kháng, Nghiêm Trọng bắt đầu tìm cao nhân trợ giúp, nói thí dụ như hòa thượng đạo sĩ các loại. Chỉ tiếc, hắn tìm được, nhưng hắn niệm kinh làm phép, đủ mọi cách, rất tốn tiền, sau đó mấy gia hỏa kia nói vài câu không đâu, không làm được cái gì, nữ quỷ kia vẫn cứ đến.
128 Muốn gặp quỷ phải dùng pháp chú? Từ nhỏ nên đi tu luyện đi, đối với quỷ hồn mà nói, bọn chúng sợ nhất là lôi điện, bởi vì trong lôi điện ẩn chứa từ trường rất mạnh, còn quỷ hồn chỉ là một loại từ trường mà thôi.
129 Hừng đông, bây giờ đã bảy giờ sáng, Minh Diệu gọi Diệp Tiểu Manh đang ngủ say dậy, chuẩn bị trở về, mặt trời đã lên, những thứ như ma quỷ không dám xuất hiện ban ngày, Minh Diệu quyết định đi về nhà trước, tối nay sẽ tới nữa.
130 - Hỗn đản, nếu hắn ở bên cạnh nàng, nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện này, hỗn đản, hỗn đản. Minh Diệu đang đợi Nghiêm Trọng phát tiết lửa giận của mình, sau khi hắn bình tĩnh lại một chút, mới mở miệng hỏi: - Có thể nói cho ta biết một chút không? Ngươi và nàng kia, còn bạn trai của nàng là thế nào? - Ba người chúng ta là bạn đại học.
131 Xem ra gặp được đồng hành với tên mập mạp rồi. Minh Diệu cười nói với Hoài Tố. - Còn là loại kém cỏi nhất nữa chứ! - Vậy cũng không nhất định, ta lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
132 Ngủ, ngủ. . . Minh Diệu lắc đầu, hắn muốn xua tan ý niệm tà ác của mình ra khỏi đầu. Có lẽ Tiểu Manh không có tâm phòng bị trước mặt Minh Diệu. Hắn cảm thấy Tiểu Manh chỉ xem mình là anh hoặc là người thân thiết mà thôi, với tư cách là một người có sinh lý bình thường và cũng là nam nhân trưởng thành, có dục vọng là chuyện bình thường.
133 Ngươi nghĩ hôm qua ta dám ở nhà sao? Tống Tân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Nghiêm Trọng. - Nếu ta ở nhà, thì hôm nay ngươi không nhìn thấy một cổ thi thể của Trần Viêm đâu, mà là thi thể của ta và nàng.
134 Nếu Trần Viêm đã chết, như vậy tiếp theo sẽ tới phiên ngươi, trừ Trần Viêm ra, trong thành thị này, chỉ có ngươi và ta là người thân mật nhất, ta không thể để cho ngươi cũng gặp chuyện không may, cho nên vội vàng gọi điện cho ngươi.
135 Ah, không có gì. Tống Tân cười cười. - Nhìn thấy ngươi không có việc gì, ta cũng ước chúng ta được cao nhân tương trợ vượt qua chuyện lần này. Tống Tân dùng tay giội nước lên người, nhìn như lơ đãng hỏi: - Đúng rồi, cao nhân ngươi quen biết, hắn rất lợi hại sao? - Bạn ta giới thiệu, là thám tử tư.
136 Hì hì hai tiếng, cũng không biết nữ quỷ kia cùng phương pháp gì, cái dây thừng buộc cái tượng phật bằng ngọc kia đột nhiên bị cắt đứt. Hai người Tống Tân và Nghiêm Trọng đều lấy tay cầm lấy sợi dây thừng giơ cái tượng phật ngọc lên.
137 Nữ quỷ kia cũng bị tấn công bất ngờ khiến cho hoảng sợ. Nó liều mạng lùi lại về phía sau. Tia điện quang màu lam kia lóe lên bay sát qua thân thể của nó.
138 - Đúng, thời điểm ngươi giết Trần Viêm, ngươi có nghĩ nàng là một cô gái yếu ớt hay không? Nghiêm Trọng ở bên cạnh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
139 Tuy Nghiêm Trọng đánh rất hăng say, nhưng nữ quỷ kia không có phản ứng gì, hơn nữa nữ quỷ cũng cảm thấy kỳ quái, thời điểm vừa rồi, Diệp Tiểu Manh vung vẩy đèn pin, cho dù không dính vào thân thể của mình, chỉ sượt qua thôi cũng đã xuất hiện cảm giác không nói thành lời.
140 Vậy làm sao bây giờ? Chờ đi, tên kia không phải đã nói sẽ cho ta tin tức sao? Bọn họ gần đây không có nói láo, chúng ta đợi thôi. Minh Diệu móc một điếu thuốc ra, bỏ vào trong miệng.