181 - Nơi này, một ngày chỉ có hai tuyến xe là có thể đi đến thành phố gần đây, nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp đâu. Dương Nhan căn môi, có chút buồn rầu.
182 - Bởi vì ta không phải người có linh năng lực, ta là một con yêu quái. Nhìn thấy cánh cửa dần dần đóng lại. Mị nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm lên, hơi nở nụ cười.
183 Không biết là đi đến đâu cùng với người đàn ông đáng khinh kia, cho tới bây giờ vẫn chưa có về. A Trạch cung có chút bận tâm, cũng không phải là lo lắng cho sự an toàn của Mị.
184 Trần Tự Lực không hiểu vì sao mà chết, mà cái đêm hắn bị giết chết thì con quái vạt kia cũng không có xuất hiện. Giữ hai cái này thật sự là có liên hệ so? Ở một thành phố cách một nửa đất nước Trung Quốc cũng thủ pháp giết người đồng dạng.
185 - Còn nữa, xin cô không nên mang theo vũ khí ở trong khách sạn, có thể làm bị thương người khác. A Trạch liếc mắt nhìn tên quản lý ở ngoài cửa, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
186 - Đúng vậy, chính là cái miệng vết thương này. Nhân viên khám nghiệm tử thi gật gật đầu. - Cũng giống y hệt như miệng vết thương của người đàn ông kia.
187 - Không phải quỷ, là quái vật. Hai thứ này cũng không thể nói là một được. A Trạch nói. - Vốn ý của tôi là, để cho bọn họ ở cùng chỗ với tôi, có lẽ dựa vào năng lực của tôi, có thể bảo bộ được cho bọn họ.
188 Liệu có phải là ta đã có chút qua mức tự tin hay không? Hoặc là giống như Minh Diệu nói, ta là loại tự đại cuồng vọng. Là một cô gái ngu xuẩn tự ình là đúng? Chẳng những không thể làm được việc gì mà còn có thể làm liên lụy đến người khác?A Trạch nhìn ánh trăng được phản xạ dưới lớp tuyết trắng mà ngơ ngác.
189 - Mục tiêu lần này là Dương Nhan sao…Ý thức của A Trạch dần dần biến mất. - Nhanh như vậy mà đã không chịu nổi sao?Thanh âm của một nữ nhân đột nhiên truyền đến bên tai, nhưng mà lại giống như là một tiếng sấm vậy.
190 Dương Nhan nằm ở trên giường không có tắt đèn. Không biết tại sao, nàng luôn có một loại cảm giác tâm thần không yê. Dường như là có việc gì không tốt sắp xảy ra.
191 - Cái này…Vị cảnh sát trẻ tuổi cảm giác thấy thái độ của cô gái ở đầu bên kia điện thoại có chút quái dị. Đối với chuyện Dương Nhan chết, dường như có chút kinh ngạc, nhưng lại hình như đã sớm có chuẩn bị.
192 Cầm hồ sơ trong tay, Lưu Nhân đi vào trong phòng khách. Nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh trong phòng khách có một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trong. Bộ dáng thực là điềm đạm và nho nhã, nhưng mà trên mặt luôn có một cỗ ưu sầu không nói nên lời, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên an ủi.
193 - Không bằng như vậy đi, trước tiên tôi chuẩn bị cho cô một chỗ, cô cứ ngủ một giấc đi, sau khi tinh thần hồi phục lại, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện, như vậy có được không ?Lưu Nhân đỡ Vương Tĩnh dậy.
194 Cái phù Minh Diệu dán lên người mình, chỉ có tác dụng che chắn dao động linh lực của mình. Dù sao thì chỉ cần là người có linh lực, trên người thỉnh thoảng cũng sẽ có linh lực dao động tản ra.
195 - Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút nào. Tôi nói rất nhỏ mà. Minh Diệu bước nhanh đến bên người Vương Tĩnh, lấy tay bụm miệng nàng lại. Vương Tĩnh cảm thấy thần kinh khắp cả người đều không nghe theo mình nữa.
196 - Được rồi, tôi không đi, cậu buông ra đi. A Trạch cảm thấy có đánh một trăm làn với con quái vật kia cũng không mệt bằng. Diệp Tiểu Manh không biết là lấy được sức lực từ nơi nào mà có thể túm chính mình không buông như vậy.
197 - Đích thật là con quái vật kia đã tiến vào phòng của Ngô Thanh Thanh ở cái khách sạn nhỏ kia, muốn giết chết nàng. Nhưng lại phát hiện ra nàng không có ở trong phòng, cho nên phải đến khách sạn ở trong thành phố để giết nàng.
198 Sau khi Minh Diệu từ trong hiệp hội đi ra, liền đi tới căn phòng nhỏ của Lê bàn tử. Căn phòng nhỏ này vẫn âm lãnh như cũ. Có lẽ là do nó ở không gian giữa âm và dương.
199 - Không cần quá nhiều đồ đạc, lần này ta đi ra ngoài hẳn là không phí thời gian mấy ngày, nhiều nhất là ba bốn ngày sẽ trở lại. - Đã chuẩn bị xong rồi.
200 - A? Anh nói vậy em cũng nhớ ra,Em dâu cũng nghĩ nghĩ nói. - Ngày hôm qua thực sự là không nghe thấy. - Khuya rồi, đừng nói chuyện này nữa. Bà chủ đứng dậy.