221 Lương Văn Văn bị nhốt đang dùng tứ chi cùng chút yêu lực giãy dụa khắp nơi, muốn tránh thoát trói buộc, nhưng Thiên Tướng bày ra lồng giam bằng yêu lực lại thật vững chắc, dù nàng đem hết toàn lực cũng không cách nào dao động nó.
222 - Di, không ngờ lại bị người giết chết sao?Nam nhân dáng người thấp lùn đáng khinh nhìn vào dụng cụ ngay trước mặt, kỳ quái nói:- Làm sao có thể chứ, dù nói thế nào tên kia cũng được xem như nhân vật số hai, chỉ kém hơn tên La Sát ban đầu chỉ một chút mà thôi, không có khả năng dễ dàng như vậy đã bị giết chết đi!Nơi này là một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi cách trấn nhỏ kia không xa.
223 Một mùi yêu khí quen thuộc mãnh liệt nhảy lên trong lòng, Mị ngẩng đầu, đề phòng nhìn ra ngoài cửa, bày ra tư thế tùy thời chiến đấu. - Tên đáng khinh biến thái, ngươi hẳn nên dừng tay rồi chứ!Cửa phòng bị mạnh mẽ đá văng, một trung niên nam nhân để trần nửa thân trên đi vào.
224 Minh Diệu bọn họ dọc theo đường đi đều không ai nói gì. Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh đi phía trước, không muốn lên tiếng. Vừa rồi cái chết của Lương Văn Văn đả kích Vương Tĩnh rất lớn.
225 Hỗn loạn, lúc này thật sự vô cùng hỗn loạn. Minh Diệu yểm hộ mọi người vừa đánh vừa lui, lực lượng tiêu hao gần như cạn kiệt. Tuy rằng Yêu Lân chỉ cần thoáng qua liền giải quyết rụng một dân trấn, nhưng dân trấn điên cuồng dù thấy được đồng bạn bị kiếm quang lóe ra hồng sắc quang mang chém rớt đầu nhưng không cách nào ngăn cản bọn hắn lại tiếp tục tràn lên bổ nhào qua đoàn người Minh Diệu.
226 Một màn không thể tưởng tượng này làm cho tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ, Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh đều há hốc miệng, nhìn cô gái dáng người nhỏ xinh thân thể mọc đầy lông mao màu bạc đang ôm Minh Diệu chậm rãi đi tới.
227 Bị Diệp Tiểu Manh chọc mù mắt trái con La Sát thống khổ che kín ánh mắt, thân thể thật lớn té ngã trên mặt đất, không ngừng quay cuồng, tựa hồ làm như vậy là có thể giảm nhẹ được một chút thống khổ.
228 Tiểu Manh…nàng rốt cục đã làm gì vậy…Những người đang có mặt căn bản không cách nào tin tưởng một màn đang xảy ra trước mắt. Diệp Tiểu Manh dùng móng vuốt sắc bén chặt đứt hai cánh tay con La Sát, dùng răng nanh cắn đứt cổ họng của nó, tiếp theo nàng lại ném con La Sát đã sắp chết vung xuống mặt đất.
229 -Như vậy dương gian sẽ bớt đi một con yêu quái làm hại nhân gian!Phạm Đồng nhìn thấy mấy người Minh Diệu đưa Diệp Tiểu Manh vào trong căn phòng, cũng không thèm để ý.
230 Đem xâu chuỗi sao sáu cánh ném xuống đất, xâu chuỗi nho nhỏ phát ra bạch quang mãnh liệt, biến thành lục mang tinh trận cực lớn. Minh Diệu không chút do dự đi vào, biến mất trong không khí.
231 Nhìn quang cầu hình trái tim mềm mại tán phát ra quang mang màu đỏ trong tay, Lilith nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của Minh Diệu. - Sợ hãi bản thân mình chết sớm nên không dám yêu bất cứ người nào, tuy nhiên lại cứ không tự giác bị ái tình của người khác bao quanh, đây là một loại tồn tại đặc thù trong những thu tàng phẩm của ta rồi!- Thật là một người rất thú vị, không biết ngày sau anh còn có thể mang đến thêm niềm vui thế nào cho tôi đây?Lilith đi tới trước mặt Minh Diệu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hai bên má:- Cho nên anh cũng không thể chết nhanh như vậy, anh là món đồ chơi làm cho tôi thật sự vui vẻ nhất trong suốt gần năm mươi năm nay a!- Chẳng qua bên trong cơ thể anh tựa hồ có thêm một món đồ nào đó không nên có thì phải!Chân mày Lilith nhẹ nhàng nhíu lại.
232 -Như thế nào lại bị như vậy…Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đưa tay phủ lên đôi mắt Minh Diệu:-Xảy ra chuyện gì, vừa rồi không phải còn hoàn hảo sao?Vài người bên cạnh đều không ai lên tiếng, Minh Diệu vì cứu Diệp Tiểu Manh đi vào lục mang tinh trận kỳ quái kia, sau khi Diệp Tiểu Manh gặp được kỳ tích đột nhiên lành lại vết thương, khi hắn quay trở về đôi mắt đã không còn nhìn thấy.
233 - Lão bản, đây là số liệu thực nghiệm lần này!Địa Tướng thấp lùng đáng khinh đối mặt với lão bản ngồi trong bóng tối, nguyên bản tư thế điên cuồng đã sớm biến mất không còn thấy gì nữa, còn lại chỉ là sợ hãi.
234 Ba người đều đã biến thành một đống thịt nát khiến người ta buồn nôn, cho dù đối với người quen thuộc nhất cũng không thể nhận ra bộ dáng hiện tại của bọn họ.
235 Năm nay mùa đông tựa hồ đặc biệt kéo dài, mà mùa xuân lại dị thường ngắn ngủi. Mấy ngày hôm trước vẫn là gió lạnh gào thét, thế nhưng hai ngày sau nhiệt độ không khí lại tăng lên thật nhanh.
236 Không ai nói gì thêm, không khí có chút lạnh xuống. Ada phải đi về Anh quốc, sau này sẽ không quay lại nữa. Tin tức này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút mất mát.
237 Ngồi trên phi cơ, Minh Diệu híp mắt nhìn chằm chằm cặp đùi không mặc tất chân của nữ tiếp viên hàng không không hề dời mắt. - Đừng nhìn, còn xem sao, tử sắc lang!Ada đưa tay đánh Minh Diệu:- Cài dây an toàn đi, sắp bay lên rồi!- Cô cho tôi xem thêm chốc lát thôi!Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu:- Thật vất vả có thể nhìn thấy được đồ vật, tôi muốn bồi thường mấy tháng nay luôn sống trong bóng đêm được chứ!Chuyện ánh mắt của Minh Diệu đã khôi phục bị Ada xé toạt, Diệp Tiểu Manh vốn nhảy lên cao hứng tiếp theo liền nổi trận lôi đình, hận không thể đi lên trực tiếp đem Minh Diệu cắn chết.
238 Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:- Cho nên tôi cùng người trong gia tộc của vị hôn phu lén lút đạt tới hiệp thương, nếu tôi có thể tra xét ra nguyên nhân vì sao hắn nổi điên hơn nữa chữa khỏi cho hắn, như vậy gia tộc bọn họ chẳng những đồng ý giải trừ hôn ước cho tôi, hơn nữa còn lấy danh nghĩa đồng bạn gia tộc vẫn ủng hộ tài chính cho gia tộc Wiln của tôi!- Như vậy người trong gia tộc của cô sẽ nguyện ý sao?Minh Diệu cau mày hỏi:- Đây chính là hiệp thương lén lút, không phải là giấy trắng mực đen, không có sức thuyết phục gì cả!- Không thành vấn đề, đại gia tộc Châu Âu luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, phương diện chữ tín thì không cần lo lắng.
239 Wiln tiểu thư, hoan nghênh cô đã đến!Một lão nhân mặc một thân quần áo quản gia đuôi én sẫm màu, áo sơ mi cùng bao tay trắng như tuyết, khi nói chuyện mang theo khẩu âm London thật nồng tao nhã cúi người thi lễ:- Trên đường đi thật khổ cực, mời đi theo tôi!- Đã làm phiền ông, Burrell!Ada nhìn lão nhân gật đầu chào hỏi.
240 - Cảm giác thật kỳ quái!Minh Diệu sờ sờ cằm tự hỏi:- Rất loạn, ba hồn bảy vía hoàn toàn rối loạn vị trí, Mệnh Hồn như có như không, cùng phách hòa phách nghĩa trộn chung một chỗ, dây dưa không rõ, mà ác phách lại gắt gao áp chế lên khí phách!- Anh nói những hồn phách linh tinh gì đó tôi nghe không hiểu!Ada mất kiên nhẫn nói:- Anh làm ơn dùng những từ ngữ mà tôi có thể nghe hiểu giải thích rõ một lần nữa xem!- Mệnh phách chủ trì sống chết của chủ nhân, điều này cô hẳn hiểu được đi!Minh Diệu kiên nhẫn giải thích:- Nhưng vừa rồi khi tôi tra xét trong cơ thể hắn, lại phát hiện không còn thấy mệnh phách của hắn, tôi cảm thấy thật sự kỳ quái.