1 Vào cái đêm Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi chết tại Phong Vũ lâu, cũng là một lần đối đầu khác giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán đã gặp được một người.
2 Người đã tản đi. Vương Tiểu Thạch trở lại nắm quyền Phong Vũ lâu. Cũng không biết vì sao, hắn lại không có cảm giác thành tựu, thắng lợi hay phấn khởi.
3 Ai cũng từng mở hội, dù là thời xưa hay thời nay đều có hội nghị được mở, có hội thì sẽ có người mở hội, mà mở hội thông thường chỉ có hai lý do. Thứ nhất, để giải quyết vấn đề.
4 Một canh giờ sau, hội nghị trải qua tranh luận đã đưa ra quyết định. Vương Tiểu Thạch cùng với Ôn Bảo, Dương Vô Tà, Hà Tiểu Hà lập tức đi đến ba nơi, lại sắp xếp đám người Đường Thất Muội, Lương A Ngưu trấn thủ Kim Phong Tế Vũ lâu, đám người Chu Tiểu Yêu, Chu Đại Khối Nhi thì canh giữ ở Tượng Tị tháp, để phòng vạn nhất, tiện bề phối hợp.
5 Sáng nay có sương. Sương nồng. Sương nồng đến mức lúc hắt hơi cũng không thể thổi đi những hạt phấn cách chóp mũi hai tấc, lúc ngáp lại giống như hút vào một chùm bông vải ướt.
6 Buổi sáng. Có sương. Lão Công Công vẫn đang bóc đậu phộng, nhai đậu phộng. Một tiếng “rốp” vang lên, hắn rất thích nghe loại âm thanh giống như cắn vào sinh mạng này, hơn nữa còn xuất phát từ trong miệng, giữa răng của hắn.
7 “Xuýt… phù…”Đường Bảo Ngưu đang vươn vai. Hắn vươn vai phồng ngực, nắm tay gần như đấm vào lồng ngực nhỏ gầy của Phương Hận Thiếu. Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái.
8 Sương không tan, sương tràn ngập. Sáng hôm nay, những quân sĩ mặc y phục chỉnh tề xuất phát đều cảm thấy sương mù dày đặc, se lạnh xuân hàn. Bọn họ đều có cảm giác như đang ra chiến trường, mặc dù bọn họ chỉ áp giải phạm nhân đến pháp trường.
9 Đội ngũ đi đến pháp trường. Sương rất dày, ngay cả bốn chữ lớn “Quốc Thái Dân An” trên miếu thờ cũng không thấy rõ. Lúc này, đám bà chủ có lẽ đều đã thức dậy ra phố mua thức ăn, mua hàng hóa, người tốt số thì có thể bảo đầy tớ gia nhân gì đó đi thay.
10 Đao nâng lên. Ánh đao lóe sáng. Tiếng hét đột nhiên truyền đến:- Đao hạ lưu nhân!Đến rồi!Quả nhiên đã đến!Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung lập tức nhìn nhau.
11 Thực ra, hán tử đầu lĩnh gầy ốm tay không kia chính là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội. Hán tử che mặt vừa lùn, vừa mập, vừa vui vẻ kia chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.
12 Những người này mặc dù đều che mặt, nhưng đương nhiên vẫn nhận ra được ai là người mình, người mình là ai. Người vừa lùn vừa mập, dùng quỷ đầu đao độc người chứ không phải chém người, chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.
13 Trong sương sớm, đội ngũ do Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán và “Nhậm Thị Song Hình” áp giải vừa xuất phát đến pháp trường, trong Bát gia trang lại xuất hiện một đội hảo thủ tinh anh, do Long Bát dẫn đầu, Đa Chỉ Đầu Đà áp trận, áp giải hai chiếc xe tù lặng lẽ xuất phát đến Phá Bản môn.
14 Long Bát muốn tự mình rút kiếm chém đầu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, bởi vì hắn rất ghét hai kẻ này tự ình là trung nghĩa, không nói một câu khuất phục nhận tội nào.
15 Trước mặt hắn đương nhiên có người. Nhưng không một ai có thể áp sát người này. Bởi vì áp sát không được. Người vừa đến gần hắn (bất kể có động thủ với hắn hay không) đều ngã xuống.
16 Phá Bản môn bên này và pháp trường bên kia đều xảy ra huyết chiến, hoàn toàn vì muốn cứu hai người Phương, Đường, hơn nữa tất cả đều đang đợi một người.
17 Quả nho. Rượu mạnh. Mỹ nhân. Cao thủ. Những thứ này đều ở trước mặt Thái Kinh, có được một cách dễ dàng. Sau lưng của hắn là tường. Trên tường khắc một con rồng trông rất sống động, nhe nanh múa vuốt, hai mắt còn khảm hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng màu máu.
18 Thái Kinh không có uy thế quá đáng sợ. Cho dù có, đối với loại người thân kinh bách chiến như Diệp Vân Diệt, cũng chẳng có gì đáng sợ. Thái Kinh cũng không có quan uy gì.
19 Vương Tiểu Thạch vẫn kéo căng nỏ, lắp tên, nhắm ngay vào Thái Kinh. Đây là lần thứ hai hắn và Thái Kinh gặp mặt. Không, là đối diện. Cả người hắn đều bất động như núi.
20 Phương Ứng Khán nói:- Ngài thật sự cho rằng chúng ta không nên ra tay giải quyết đám cuồng đồ này?Mễ Thương Khung híp mắt, dường như muốn cẩn thận suy cứu nguyên nhân vì sao người trẻ tuổi này ngày thường thâm trầm khó biết nội tình, nhưng hôm nay lại trở nên nóng nảy khó chịu, không kiềm chế được như vậy.