1 Gió bấc như dao cắt, băng tuyết đóng đầy mặt đất. Trên con đường cái quan cạnh bờ biển Giang Nam, một đội Thanh binh tay cầm đao thương, áp giải bảy cỗ tù xa, bất kể gió lạnh đi về hướng bắc.
2 Ngô Chi Vinh lên đến Bắc Kinh, liền viết ngay một tờ trình, cáo giác với bộ Lễ, Đô Sát Viện và Thông Chính Ty ba nơi, nói rõ họ Trang đút lót các nơi thế nào để đổi bản in mới.
3 Thành Dương Châu từ xưa vẫn là nơi phồn hoa thắng địa, Đỗ Mục đời Đường đã từng hạ bút:Dương Châu cõi mộng mười năm tỉnh,Được tiếng lầu xanh kẻ lõi đời.
4 Một hồi sau y quay sang nói với Vi Tiểu Bảo:- Đi dắt con ngựa lại đây. Vi Tiểu Bảo trước nay chưa đắt ngựa bao giờ thấy con tuấn mã thân hình cao lớn, trong bụng hơi run, rón rén đi từ phía sau tới.
5 Một ngày kia hai người đã đến Bắc Kinh, vào trong thành thì đã xế trưa. Mao Thập Bát dặn Vi Tiểu Bảo ăn nói hành vi phải hết sức giữ gìn, nơi chốn kinh thành tai mắt công sai nhiều lắm, chớ để lộ chút sơ hở gì.
6 Hải lão công lúc to lúc nhỏ rên rỉ không ngừng. Vi Tiểu Bảo không dám bỏ chạy, sợ y phát giác Tiểu Quế tử chết rồi sẽ la ầm lên, thủ hạ xông ra vây bắt, mình và Mao Thập Bát e rằng không thể thoát được, nghĩ thầm: "Lần này gây họa, đều tại ta cả.
7 Khi tiếng giày đến trước cửa, người đó liền đi vào. Vi Tiểu Bảo từ trong gậm bàn nhìn ra, thấy đôi giày đó không lớn, người vừa tới chỉ là một đứa bé trai suýt soát tuổi mình, trong bụng bớt lo, bỏ chiếc bánh rán vào miệng nhưng không dám nhai, chỉ ứa nước bọt cho mềm cái bánh rồi chầm chậm nuốt xuống bụng.
8 Sáng hôm sau tới xế trưa, sau khi Vi Tiểu Bảo đi đánh bạc về liền đến kiếm Tiểu Huyền Tử đấu võ, thấy y đã lại thay quần áo mới rồi, nghĩ bụng: "Thằng nhỏ này ngày nào cũng diện một bộ mới, bộ đi kỹ viện kiếm gái hay sao?".