1 Kể từ đời Chu Nguyên Chương đánh đuổi giặc Nguyên Mông Cổ thâu phục lại sơn hà Hán tộc, lập quốc lấy hiệu Minh Thái Tổ, thì năm nào cũng vậy, cứ tới rằm tháng Giêng là ngày Thái Tổ thể quốc, toàn thể Trung Hoa từ thành thị tới thôn quê đây đâu cũng đại hội hoa đăng mừng ngày quốc khánh.
2 Dưới mấy gốc cây liễu Trà Hương quán dựng sát cửa đông ngoại thành trên bờ sông Dương Tử, đứng lẫn vơi mọi người trong quán, một trai vóc người tầm thước ngoài ba mươi tuổi, diện mạo phương phi tuấn tú, gọn gàng trong bộ võ phục màu huyền, tóc búi ngược, lưng đeo cây đao lớn và một gái mặt trái xoan, nước da hồng mịn màng như trái đào mắt phượng xếch ngược, đôi môi thắm tựa cánh hường.
3 Anh em Chu gia vừa ra khỏi Xuân Phong quán được vài chục thước thì có tiếng người gọi giật phía sau. - Quí khách! Quí khách!Hai người quay lại nhận ra đó là chủ Trà Hương quán liền đứng lại chờ.
4 Nói về Xuân Phong quán sau khi anh em Chu gia đi khỏi, Trư Diện Thử Tạ Kỳ Quang vội súc miệng rửa mặt, kiểm điểm lại thấy gãy tất cả trên dưới tám chiếc răng cửa, hai môi sưng mọng lên hư hai trái chuối vì họ Chu tát trúng miệng.
5 Dòng Trường Giang nước chảy lững lờ, hai bên triền sông nhà cửa san sát, thuyền đủ các cỡ qua lại như mắc cửi. Tài tử giai nhân, y phục gấm vóc màu sắc rực rỡ, du thuyền không thiếu.
6 Ngày đi đêm nghỉ, vó câu dong ruổi năm hôm sau đã tới Dương Châu. Dương Châu là một trong mấy châu lớn và phồn thịnh nhất Giang Nam. Nhà cao cửa rộng, lâu đài các ngọc, tường hoa mái ống nguy nga.
7 Anh em Chu gia ở hai căn phòng giáp nhau, chờ mọi người ngủ say cả rồi, mới nhón nhén nhảy xuống giường đeo khí giới ra ngoài hành lang khẽ mở cửa băng mình xuống sân sau, rồi từ sân, phi vút lên nhà không một tiếng động nhẹ.
8 Đức Kiệt, Tú Anh ai về phòng nấy. Thái Phượng còn ngủ say. Tú Anh nhẹ tay đặt nàng nằm xuống giường kép mền đắp tử tế. Thay y phục xong, nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên Thái Phượng nghỉ.
9 Trong bữa cơm, Chu Tú Anh nói với anh em họ Phàn :- Tôi chắc chắn hai tên đầu đà gặp ở Vạn Thảo điếm bên Trấn Giang là người ở Kim Cương tự, không thì ít ra chúng cũng từ xa tới nhưng ngụ ở chùa có.
10 Chu Tú Anh suy nghĩ giây lát hỏi Phàn Thế Hùng :- Chắc chắc quan sở tại không có tư thông cùng ác tăng Phi Không. - Chắc chắn! Người Dương Châu ai ai cũng ca tụng công đức của Viên Thủ Nhân và kính phục là người liêm khiết.
11 Chu Đức Kiệt vội hỏi :- Ủa! Tiên sinh không đi cùng chúng tôi sao? Đi bây giờ, bao giờ lại tái kiến?- Tôi đi cùng quí vị không tiện. Chiều nay gặp nhau ở Chiêu Dương lộ được không?- Tưởng tiên sinh định đi thẳng.
12 Trương Lãng Tử đáp lễ, chăm chú nhìn thanh niên diện mạo khôi ngô nọ, chưa kịp hỏi thì chàng đã nói :- Bá phụ quên cháu rồi sao? Chẳng hay người còn nhớ họ Hoàng ở Trường Sa không?Trương Lãng Tử giẫm chân, vỗ vai thiếu niên nói :- Vậy mà ta cứ nghi hoặc mãi.
13 Thiết Xích Tử Trương Tam Sơn kể truyện tới đây, Phàn Thế Hùng rót một ly rượu lớn đưa mời :- Tiên sinh giải lao đã rồi sẽ kể nốt. Thiết Xích Tử đón lấy ly rượu, tặc lưỡi nói :- Chà! Khát thiệt đó, nhưng hết chuyện rồi còn kể chi nữa?Chu Đức Kiệt hỏi :- Hiện nay, Bạch Long Trương Tam Vân vẫn ở Võ Đang sơn?Thiết Xích Tử uống một hơi hết ly rượu, gật đầu đáp :- Y vẫn ở Võ Đang sơn.
14 Kể chuyện tới đây, Thiết Xích Tử tự rót một ly rượu đầy uống cạn rồi nhìn mọi người. Lam Y nữ hiệp hỏi :- Từ hồi ở Tiểu Bằng thôn tới nay có chuyến nào tiên sinh gặp y nữa không?Thiết Xích Tử lắc đầu :- Không, nhưng bạn tôi có gặp y, kể lại tôi mới hiểu y có yếu điểm ở gáy.
15 Thanh Dương hồ ở phía Đông bắc ngoại thành Dương Châu. Hồ rộng nước chảy quanh co. Bên bờ giáp với thị thành trồng toàn liễu xanh rờn, nhánh lá mềm mại, nhiều khúc là hẳn xuống mặt nước trong veo.
16 Au Dương Tòng Đức nói chuyện đi tìm Tào Chí cho Bích Nữ nghe. Tòng Đức đã chuyển tất cả hành lý đến Tào gia trang, có lẽ lát nữa họ Tào cũng theo giấy chàng đã để lại tới quán Hải Hồ tìm hai anh em.
17 Bích Nữ bỗng có cảm giác là Lam Y quan sát nàng từ lâu rồi nên sắc diện từ hồng hào chuyển sang hồng tía, quay nhìn ra phía cửa sổ. Lam Y không còn ngờ vực nữa.
18 Anh em Chu Đức Kiệt ngày đi đêm nghỉ, qua các thôn xóm trù mật trong địa phận tỉnh Dương Châu, nơi nào cũng dừng lại thảnh thơi. Hôm thứ tư hai người đi tới quá trưa thì đến chỗ ngã ba đường.
19 Ba con ngựa đang chạy nước kiệu trong sương mờ đêm tối, bỗng có tiếng vó ngựa phi từ phía trước tới. Chú Đức Kiệt và Lam Y vội bảo Trần Nhị rẽ theo vào núp sau mấy hốc đá lớn bên đường.
20 Màn đêm dày đặc, gió lạnh âm u rít lên từng đợt như tiếng ma hờn quỷ khóc. . . Chu Đức Kiệt và Lam Y nữ hiệp phi hành như biến trong đêm tối, không mấy chốc đã tới gần Xích Hoa viện, Lam Y trở ra phía sau, Chu Đức Kiệt hiểu ý, cả hai cùng chạy vòng ra phía sau trang viện, phi thân lên cây cao dòm vào quan sát.