1 Chương mở đầuTiên Gia Nhân - Diệp Ngân Bình - Hoa Thiên Tuyết đều là đệ tử phái Không Động. Tiên Gia Nhân là nam đệ tử bản lĩnh nhất của phái còn Hoa Thiên Tuyết lại là nữ đệ tử tài trí nhất.
2 Lửa bắt đầu bén, hơi ấm đang lan tỏa dần trong căn nhà gỗ sập xệ. Mạc Vô Phong ngồi đối diện với A Nhĩ nghe xong câu chuyện của hắn thì hiểu dần liền ngỏ lời“Vậy là con gấu đó vẫn đang nằm chết trên núi hả.
3 Lạc Hư dáng vẻ mệt mỏi nhưng khi nghe thấy A Nhĩ nhắc đến tên Mạc Vô Phong cậu liền đi ngay tới chỗ hắn mà hỏi“Vị đại ca biết Mạc sư huynh ở đâu sao, mau nói cho tiểu đệ” rồi quay lại gọi “Sư phụ, vị đại ca này biết Mạc sư huynh” rất to.
4 Sau khi Mạc Vô Phong tai qua nạn khỏi A Nhĩ dẫn mọi người về nơi đêm qua Mạc Vô Phong dìu hắn về, các đệ tử Côn Luân vui đùa xung quanh cái thôn bỏ hoang này ra vẻ khoan khoái lắm.
5 Cũng vào ngày này 12 năm sau, chưởng môn phái Côn Luân đang nằm trên giường bệnh do tuổi cao sức yếu. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông gọi Mạc Vô Phong tới căn dặn hài tử“Phong nhi, khi con trở thành tân nhiệm chưởng môn kế vị hãy nhớ đừng để phái ta đi vào con đường tà đạo.
6 Bỗng một nhóm người Hán vận y phục tím chen lấn xô đẩy đi qua giữa đám thương nhân làm mọi người rất khó chịu. Dẫn đầu bọn chúng là một nam tử trông còn khá trẻ hắn chẳng phải ai khác chính là sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ còn đám người kia chắc hẳn là đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo.
7 Từ biệt vị bằng hữu Tây Vực mới kết giao, Bình Nhất Chỉ đợi bọn đệ tử Nhật Nguyệt quay lại rồi cùng họ tới nơi ở của Kim Xà lão quái.
8 “Vậy thì lạ thật, ban nãy Lạc Hư sư huynh có nói chưởng môn sư huynh đã tới trung thổ. Huynh ấy phải gấp rút tìm huynh trở về”Mạc Vô Phong không biết trong lúc hắn vắng mặt đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng Lạc Hư một mình tới trung thổ e là lành ít dữ nhiều.
9 Mạc Vô Phong nghe vậy thì không làm khách nữa, hắn đưa Bạch tiêu cho Doanh Doanh đồng thời kéo cây cầm về gần chỗ mình. Doanh Doanh giơ cây Bạch tiêu trắng muốt cho Lệnh Hồ Xung chiêm ngưỡng.
10 Tửu điếm này hôm nay thật xui xẻo bọn Tam Đại Tặc vừa mới đi thì Kim Xà lão quái lại tới. Bình thường tính tình bà ta đã rất khó nay lại mang thêm cục tức trong lòng.
11 Lệnh Hồ Xung vô cùng hoang mang đưa Doanh Doanh rời đi nhưng bản thân hắn thì không biết dừng chân tại nơi nào. Chợt hắn nhớ ra gần nơi đây nhất chỉ có Hằng Sơn, nếu như tới đó chắc chắn Doanh Doanh sẽ được chữa trị.
12 Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng cùng hét lên“Kẻ nào dám động tay động chân với huynh vậy”Lệnh Hồ Xung khoanh tay ngẫm nghĩ“Huynh và Doanh Doanh rời xa giang hồ cũng gần một năm rồi.
13 Ngồi trong căn phòng Doanh Doanh nghỉ ngơi, Nghi Lâm liên tục lấy khăn ấm đắp qua đắp lại lên vầng trán lạnh của Doanh Doanh. Điền Bá Quang ngồi trong góc phòng trông thấy Nghi Lâm làm việc vất vả hắn bèn nghĩ ra vài câu chuyện hàn huyên với sư phụ“Sư phụ à, người không giận Lệnh Hồ Xung vì đã tham gia trận chiến giết Đông Phương giáo chủ sao.
14 Lam Phượng Hoàng bấy giờ mới chịu nhảy xuống ngựa, tiến tới nhìn qua bên con suối. Lạc Hư kéo con ngựa lại gần một gốc cây ven bờ buộc dây giữ nó lại đấy khi nào khát nước nó có thể tự uống.
15 Lam Phượng Hoàng nghe kể mà nổi cả da gà“Người đáng sợ như vậy lại đang ở trung nguyên sao, phen này võ lâm lại sắp có sóng gió cũng nên.
16 Thung lũng Lưu Đức nằm cách xa căn nhà chứa rượu của A Nhĩ 200 dặm về hướng Đông Nam. Đoàn người Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ mất gần hai ngày trời mới tới nơi.
17 Tiên lão ngẫm nghĩ“Đường kiếm chỉ có thế công, lấy công làm thủ không lẽ lại là Độc Cô Cửu Kiếm lừng danh thiên hạ. Nếu thực sự là Độc Cô Cửu Kiếm không lẽ tên tiểu tử đó là Lệnh Hồ Xung”Lão quái trông vẻ mặt đăm chiêu của Tiên lão lấy làm lạ liền hỏi“Sao thế, không lẽ ta động phải tên tai to mặt lớn nào đó trong võ lâm trung nguyên hả”Tiên lão nói“Nói là tai to mặt lớn thì chưa tới mức, nói là vô danh tiểu tốt lại càng không phải.
18 Dưới ánh nắng nhẹ buổi sáng sớm, ba đứa trẻ đang ném sỏi chăm chú nhìn vào dòng nước đang chảy một cách tò mò. Trên trời không hề có cầu vồng nhưng mặt nước lại lóng lánh đủ màu sắc, không chỉ một nơi mà nhiều nơi rải rác dọc con suối đều có một vùng như vậy.
19 Tiên lão cất bước về tới căn nhà của mình tại nơi xa và cao nhất thôn Lưu Đức thì trông thấy Trình thúc đã đứng đó đợi ông ta. Trông thấy Tiên lão, Trình thúc như trút được hết gánh nặng trên vai mình.
20 Nhóm bọn họ có năm người, một lão già đầu tóc bạc trắng gần hết, một nam nhân trẻ khuôn mặt thiếu sức sống bước đi một cách khá mệt mỏi và ba tên dị hợm khoác vai nhau.