1 Bình minh bắt đầu lên. Ánh mặt trời hừng sáng dần dần quét sạch bóng đêm hãi hùng trên vùng biên địa phân mao Việt Trung. Cảnh vật trở lại bình thường, chim kêu, vượn hú vang lừng chào đón một ngày chớm sang thu.
2 Hồ Ba Bể, một chiều dịu nắng. . . Trời đang xanh thẳm, gió thổi hiu hiu mang theo hơi nước từ mặt hồ mát rượi. Thình lình mây đen từ đâu kéo về lớp lớp, cảnh vật sa sầm, gió thổi ào ào, cây rừng trút lá rồi mưa rào đổ xuống như trút nước.
3 Mười bảy năm sau. . . Một đêm trung tuần. . . mùa thu muộn. Gió vàng hiu hắt. . . Chuyến tàu hỏa Hà Nội - Lào Cai dài dặc cuộn mình quẫy khúc khạc lửa chạy trên thiết lộ như con quái vật từ đời tiền sử hiện về lồng lộn chồm ngược miền sơn cước.
4 Quan sát giây lâu, lôi bản đồ ra coi lại, Võ Minh Thần tấm tắc bảo Quản Kình:- Thập Vạn Đại Sơn quả là vùng cứ hiểm đắc địa, đúng như thiên hạ đồn. Chiếm nơi này hàng ngàn vạn quân cũng bó tay.
5 Giọng nói của viên chúa núi Mã Đầu Quảng Tây chầm chậm vang lên giữa lòng hang lạnh, im không tiếng động, chỉ nghe có tiếng củi thông cháy lép bép, xông mùi thơm khét, thỉnh thoảng có một cơn gió từ ngoài triền núi cao lùa vào, thổi rạp thoi lửa đuốc, gió chạy trốc quan tài nghe cũng xa xăm mơ hồ lạ.
6 Đường khuya rong ruổi, lát sau vừa leo lên một ngọn đồi thưa, chợt một cơn gió rừng thổi vù vào mặt, Võ Minh Thần bỗng thấy tối tăm mặt mũi, lảo đảo muốn sụm xuống bờm ngựa.
7 Chẳng hiểu sao, tự nhiên Võ Minh Thần chợt tỉnh giấc. Rồi không sao ngủ lại nổi, chàng tuổi trẻ nghĩ vẩn vơ đến thù nhà, thân thể, canh khuya trằn trọc miên man, nằm nghe tiếng động đêm rừng.
8 Từ biệt hai cha con vị chúa tể họ Bạc, Võ Minh Thần cùng Quản Kình rời miền động Pi A Ya theo các đường xuyên sơn chắp nối, đi lên miền Tây Bắc biên thùy, định lấn đến vùng động Thanh Âm.
9 Khi nghỉ khi đi, đường trường rong ruổi, toàn noi theo thượng đạo xuyên sơn, không gặp chuyện chi nguy hiểm. Ngày kia hai thầy trò Võ Minh Thần chợt đến một miền địa, bản dân rải rác lưng đồi, cảnh lâm tuyền kỳ tú, sương mờ quyện vào cả vó ngựa quan san.
10 Đột nhiên chàng tuổi trẻ bừng tỉnh giấc mê, mở choàng mắt, ánh đỏ khé làm chói mắt, chàng vội đưa tay dụi, mới hay mình bị trói chặt như bó giò, chân bị xiềng lòi tói to bằng cổ tay người và nằm ngửa trên một tấm thạch bàn rộng.
11 Tây Bắc biên thùy! Độ Xuân, cữ tháng giêng, hai tuần hạ. Xứ Thái Sơn La, Lai Châu đang vào hội mùa Xuân. Rượu cần chảy như suối, "khèn" lan dìu dặt, âm thanh nguyên thủy uốn khắp rừng ngoài rừng trong, những hình dáng các cô nàng Thái đen, Thái trắng đang chờn vờn lả lướt theo nhịp "xòe" chùm "xòe" cặp tiếng ca chuốc rượu của cô sơn nữ bốc lên cao vút như tiếng linh hồn đồi núi chơi vơi.
12 Không hiểu bao lâu, tự nhiên Võ Minh Thần choàng tỉnh lại. Hay nằm mê, chàng vẫn không phân biệt rõ được. Chàng thấy mình vẫn nằm mọp trên lưng dị thú, đầu nghẹo sang một bên.
13 Minh Thần đi dọc theo các be, giường, sập, dòm từng thân xác chết khô, trên khuôn mặt, dáng thân, vẻ điệu, còn nguyên vẹn nét đau đớn khủng khiếp. Kẻ reo ngược hai ngón chân cái lên xà nhà, kẻ đang đấm đá vào vách tường, người húc đầu vào vách, kẻ ôm bụng rên la, người trợn mắt há hốc mồm nằm dãy dụa, nhiều kẻ cầm chày vồ nện vào thân xác, tứ chi như các ông đạo tu khổ hạnh ép xác, có người thắt cổ treo lơ lửng, nhiều kẻ dùng hai tay bóp cổ, lưỡi thè lè, mắt trợn ngược, lắm kẻ phát cuồng xé rách bươm quần áo, cười khóc lung tung.
14 Lúc này cả khu nội điện mênh mông im lặng vô cùng, chỉ có cồng "khèn" chìm nổi, đám thần dân đều gục sát nền không được ngẩng lên. Nãy giờ, Võ Minh Thần chỉ còn biết cử động như cái máy, hòa theo nhịp nhảy múa của nàng giáo chủ Phù Dung chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi ngược xuôi nữa.
15 Ngay giữa canh ba đêm đó, Thần Nữ Phù Dung cùng Võ Minh Thần rời đền thờ, lên ngựa ra đi. Hai người bí mật vượt qua vùng sương đồi trùng trùng, noi theo yếu lộ, tiến về hướng Đông Ngạn.
16 Vì dưới ánh sáp vật vờ, bộ mặt thật của Ma Quân Bá Diện vừa hiện ra lồ lộ rõ từng làn mi, đuôi mắt, chính bộ mặt nàng Thần Nữ xứ Phù Dung Tam Biên. Một bộ mat đẹp uy nghi đài các, hai con mắt xanh biếc, mang cả vẻ quí tộc của bà Chúa rừng thẳm.
17 Ánh sáp chiếu vào mặt bà lão. Võ Minh Thần, Đông Tửu lại một phen sửng sốt, nhận ra bộ diện bà già nhăn nheo của Đông Âm hồi nãy. Cả hai không cho y có thuật hóa hình, nhưng chỉ đoán y có thuật hóa trang, hóa diện bằng xảo thuật.
18 Võ Minh Thần nghiêng mình chào lễ phép: - Dám thưa cô nương động chủ chẳng hay trong đó còn người khách lạ phương xa nào chăng? Bạch Viên thánh thót: - Còn vài ba đám nhưng có lẽ uống xong tuần trà khách cũng về hết.
19 Giao Long Nữ mắng "Con quái này lỳ dữ" nhất định nhặt cành cây khô dọa đuổi, bỗng nghe ngoài miếu tiếng chim đập cánh phành phạch loạn bầy, gió quạt ào như giông tố làm cành lá lay động rào rào, sức gió táp cả vào trong miếu xô cả sạp cả thoi lửa châm trên bàn thờ, ngọn lửa bên trong dãy dụa lập loè ngã dụi.
20 Miền sơn lâm Tây Côn Lĩnh (Si Công Linh) tiếp giáp miệt Phi Mã Yên Sơn (Pi A Ya) chếch sát biên giới Việt - Trung, vốn là miền núi bất tận. Theo lời Nam Khấp, cả bọn cứ mặc nguyên lốt Cú Mèo đi cho tiện, cốt tránh những cuộc xung đột vô ích.