1 Một tiếng hú dài rùng rợn từ trong độc cốc vọng tới khiến cho Triển Mộng Bạch giật mình, lẩm bẩm : - Ô! Hay đây là sào huyệt của Tình Nhân tiễn? Bằng một khinh pháp ảo tuyệt, Triển Mộng Bạch phóng mình đi như một làn khói, đáp ngay ngoài cửa hang cốc, đưa mắt nhìn vào trong động.
2 Bình minh đến, vạn vật tưng bừng, gương mặt ngọc của Triển Mộng Bạch càng rạng rỡ thêm hơn. Đây là ngày đầu tiên viết trang sử mới cho vị tiểu anh hùng trên con đường danh vọng và báo phục mối phụ cừu đầy gian lao, nguy hiểm.
3 Lão nhân lại cười, day qua lão nhân lớn kia : - Sao đại ca không suy ra chứ? Nếu chịu khó suy ra, tức khắc hiểu ngay. Nếu người bạn nhỏ này cố ý sanh sự, thì sao lại chẳng hủy diệt toàn diện các loài hoa, mà chỉ phá hoại riêng một khóm cúc? Hắn nhắm vào hoa vàng, chừa hoa đỏ, như vậy là rõ rệt lắm rồi! Lão nhân lớn quát to : - Lão phu từng nói, bất cứ ai cũng chẳng được bán mảng đến chốn này, nếu tiểu tử không vì sanh sự mà đến, thì là vì lẽ gì chứ? Qua hai tiếng đại ca, tiểu đệ, Triển Mộng Bạch đoán ra được họ là hai anh em với nhau, song tính khí lại tương khắc rõ rệt như nước với lửa.
4 Triển Mộng Bạch ngưng động ánh mắt, nhìn xuống lưỡi cuốc. Một chiếc rương bằng sắt, không lớn lắm, ngăn chặn lưỡi cuốc bật thành tiếng kêu. Chiếc rương không lưu ý chàng lâu, chàng lấy lưỡi cuốc hất nó qua một bên, xới luôn chỗ đất còn lại.
5 Hỏa Phượng Hoàng mỉm cười : - Đi đâu mà gấp thế? Nụ cười của nàng biểu lộ rõ rệt niềm đắc ý. Niềm đắc ý làm tan mất cái vẻ thanh cao, nàng trở lên tầm thường lại.
6 Bốn đại hán lại chụp một chiếc bàn. Mỗi người bẻ một chân, cầm tay thay vũ khí, đưa tay phanh ngực ra, bày lông xoắn dợn, đen sì mọc loạn. Tên tiểu nhị lại đếm : - Thêm một chiếc bàn nữa, thêm một lượng nữa! Viên quản lý lại ghi chép.
7 Liễu Đạm Yên mỉm cười : - Chuyện đã thảo luận xong, bây giờ chúng ta có quyền giải trí! Ở cái lứa tuổi chúng ta, gặp phong lưu mà chẳng phong lưu thì có sống cũng bằng thừa! Đang nghiêm đó, y trở nên vui tươi.
8 Tiếng cười đó, thoạt đầu quá nhỏ, dần dần vang to, có tiếng dội, thành thử mường tượng như có người khắp bốn phương, tám hướng, cùng cười lên. Một vòng rào người đang bao vây quanh Triển Mộng Bạch, vòng vây khép hẹp theo tiếng cười càng phút càng vang to dội lớn.
9 Triển Mộng Bạch long trọng cam kết : - Từ nay, tại hạ cải hoá, tự tận bỏ hẳn cái tánh hồ đồ, nhất nhất thận trọng trong việc nhỏ cũng như việc lớn, xem mạng sống của mình là quý! Lão tăng nhếch một nụ cười thỏa mãn : - Bần tăng biết những gì, đều tiết lộ trọn vẹn với công tử nhưng còn hai điều muốn thỉnh cầu.
10 Bên ngoài có hơn mười người đang tụ tập. Thấy Triển Mộng Bạch thoát ra bất ngờ, tất cả đều nhốn nháo lên, gây thành hỗn loạn. Nhưng, một phút sau có kẻ lấy lại bình tĩnh rồi, rút vũ khí nơi mình, thủ sẵn trong tay.
11 Triển Mộng Bạch hân hoan ra mặt : - Tự nhiên là tại hạ rất muốn mục kích những cuộc so tài như vậy, nhưng. . . Chàng chợt nhớ đến những gì đang chờ chàng, những gì đó ở tại Kim Sơn tự, nằm ngay trong chiếc bò đoàn của vị phương trượng.
12 Triển Mộng Bạch vòng tay : - Vượt tường mà vào, không đợi thông báo, tại hạ biết lỗi mong đại sư thứ tội. Dừng lại một chút, chàng nghiêm giọng nói tiếp luôn : - Tại hạ đến đây, mang theo một sư, khẩn cấp cực độ không thể chậm trễ dù là trong một phút, một giây! Thiết Cốt đại sư, Thần Cơ đại sư cùng giật mình, cùng hỏi : -Việc gì thế, Triển thí chủ? Triển Mộng Bạch lắc đầu : - Chưa tiện nói ra bởi sự tình dài dòng lắm, bây giờ xin vị đại sư đưa tại hạ vào gấp tịnh thất của phương trượng.
13 Triển Mộng Bạch chấn động tinh thần, rút thanh thiết kiếm thủ sẵn nơi tay cố vận dụng chân khí, tung mình lên không. Nhờ nương thanh kiếm, nháy mắt Triển Mộng Bạch đã vọt khỏi miệng hầm.
14 Sắc diện lão nhân bình tĩnh trở lại dần dần. Lão từ từ thốt : - Đúng là kiếm pháp tuyệt diệu của Đế Vương cốc chủ! Lão tiếp : - Song Cốc chủ có ngờ đâu, cái người có thể làm được những điều không thể làm đó, lại không còn phương cách tự cứu, chứ đừng nói là tiếp trợ ai khác.
15 Cả hai cùng bật cười vang cùng lên lưng ngựa, ra roi tiếp tục hành trình, vào sâu đất Thục. Họ lên ngựa, các đại hán đó cũng lên ngựa. Cuộc theo dõi tiếp tục.
16 - Nhưng cái gì? Không nhưng gì cả! Ngươi phải biết Thôi Mộng Thảo là vật rất hiếm, quý báu vô cùng. Nó rất cần thiết cho việc chế luyện ám khí của Đường môn.
17 Triển Mộng Bạch vừa tỉnh lại chợt nghe có tiếng Đường Bảo gọi to : - Triển huynh đâu? Còn say đấy à? Triển Mộng Bạch giật mình, quay đầu lại, trông thấy Đường Bảo liền cười vang : - Qúa chén, thành mê man mãi đến bây giờ đó, Đường huynh! Đường Bảo nắm tay chàng : - Cũng may Triển huynh đệ còn đứng được! Tân khách bên ngoài đang chờ Triển huynh đệ đó! Hắn cười nói oang oang, khác hẳn Hắc Yến Tử và Hỏa Phượng Hoàng.
18 Triển Mộng Bạch từng biết ý chí cầu sống của lão nhân tại khu Mê lâm mãnh liệt như thế nào, thì làm sao tin được cái việc lão tự sát? Bất giác, chàng sôi giận mắng luôn : - Câm ngay cái mỏm thối của ngươi! Ngươi.
19 Kim Phi và Đỗ Vân Thiên xuất hạn đẫm ước cả đầu cổ, mặt mày, dĩ nhiên họ không thấy Triển Mộng Bạch. Nam Yến và Tiêu Phi Vũ trông thấy chàng mừng hơn bắt được vàng.
20 Đúng lúc đó tiếng chân người vang lên bên ngoài. Mấy đại hán vận áo lam tay xách giỏ trút đi thẳng vào từ đường. Đại hán đi đầu, dảo mắt nhìn quanh, cao giọng hỏi : - Có chủ nhân ngôi từ đường này ở đây chăng? Liễu Đạm Yên và Phương Tân đâu còn tâm tư nào để ý đến họ? Lâm Nhuyễn Hồng đáp : - Không! Đại hán tiếp : - Các vị nghỉ chân cũng đã lâu rồi, vậy hãy ra đi nhường cho bọn tại hạ! Đại hán nói năng có lễ độ, song có vẻ cao ngạo.