1 Sau khi hỏi ý kiến độc giả, một số đông đã đề nghị chúng tôi dịch bộ truyện Thiên Long Bát Bộ. Bộ truyện này cùng với Lộc Đỉnh Ký là hai bộ truyện dài nhất của Kim Dung.
2 Xem dưới dạng PDFSểnh nhà cất bước đi ra,Áo xanh Tư Mã xông pha hiểm nghèo. ****Ánh sáng xanh lấp loáng, mũi kiếm thép nhắm ngay vào vai trái của hán tử trung niên đâm tới.
3 Xem dưới dạng PDFSểnh nhà cất bước đi ra,Áo xanh Tư Mã xông pha hiểm nghèo. ****Chung Linh giương đôi mắt to đen láy nhìn chăm chăm để xem chàng nói thật hay giả, trong bụng lấy làm kỳ lạ hỏi thêm:-Vì cớ gì anh lại không thích học võ công, sợ khổ chăng?Đoàn Dự đáp:-Khổ sở tôi không sợ.
4 Xem dưới dạng PDFNghê Thường chưa trọn dây đà đứt,Loan phượng chia tay cuộc chửa tàn. Thoang thoảng hương thừa vương gót hạc,Đìu hiu gương lạnh bóng mênh mang.
5 Xem dưới dạng PDFNghê Thường chưa trọn dây đà đứt,Loan phượng chia tay cuộc chửa tàn. Thoang thoảng hương thừa vương gót hạc,Đìu hiu gương lạnh bóng mênh mang.
6 Xem dưới dạng PDFHương trinh thoang thoảng đâu đây,Vó câu muôn dặm càng say càng nồng. ***Đoàn Dự quay đầu lại thấy một hán tử ăn mặc theo lối gia nhân đang hấp tấp đi tới, chính là Lai Phúc Nhi, người lúc nãy chàng nhìn thấy qua khe vách.
7 Xem dưới dạng PDFHương trinh thoang thoảng đâu đây,Vó câu muôn dặm càng say càng nồng. ***Đoàn Dự đáp:-Ôi chao, ta chưa trả tiền ăn. Chàng mò tay vào túi lấy tiền nhưng thấy con Hắc Mai Côi đã đi xa mấy trượng vội kêu:-Trong người chết có tiền định dùng làm đám cưới, ngươi lấy đó mà dùng.
8 Non cao chót vót muôn trùng,Trăm năm kết một chữ đồng từ đây. Chưa xum họp đã chia hai,Chàng Ngưu thiếp Chức biết ai bắc cầu. ***Chạy được mấy dặm, Hắc Mai Côi trèo lên một đỉnh núi dài, thế núi thêm hiểm trở nên con ngựa đi chậm lại, đằng sau tiếng người hò hét đuổi theo vẫn văng vẳng truyền tới.
9 Non cao chót vót muôn trùng,Trăm năm kết một chữ đồng từ đây. Chưa xum họp đã chia hai,Chàng Ngưu thiếp Chức biết ai bắc cầu. ***. . . Đột nhiên tiếng còi sắt lại nổi lên, kỳ này tít tít, tít tít tiếng ngắn nhưng lại liên tiếp không ngừng.
10 Dập dìu chân uyển chuyển,Lung linh bóng chập chờn. ***Trời vừa sáng cũng là lúc nạn đề của nàng đã giải quyết, có chạy cũng không kịp nữa rồi: "Kẻ bạc tình kia có đến cũng thế, không đến cũng thế, ta cứ đợi ở đây cho tới cùng".
11 Bước đi uyển chuyển đùa trên sóng,Thấp thoáng xiêm y phủ gót hài. Lăng ba vi bộ,La miệt sinh trần. . . Long lanh cuối mắt nhu tình chuyển,Rạng rỡ bừng lên nét ngọc nhan.
12 Chàng là con cái nhà ai,Để cho thiếp phải trúc mai đi tìm?***Đoàn Dự ôm Mộc Uyển Thanh vào lòng, vừa hoan hỉ, vừa lo lắng hỏi:-Mộc cô nương, vết thương của nàng ra sao rồi? Gã ác nhân kia không hiếp đáp nàng chứ?Mộc Uyển Thanh hờn dỗi đáp:-Thế em là gì của chàng? Sao vẫn cứ Mộc cô nương, Mộc cô nương gọi mãi thế?Đoàn Dự thấy nàng phụng phịu lại càng xinh đẹp thêm vài phần, bảy ngày qua quả thực nhớ nhung khôn tả, choàng tay xiết lại dịu dàng nói:-Uyển muội, Uyển muội! Ta gọi em như thế đã được chưa?Nói xong ghé môi hôn lên môi nàng.
13 Chàng là con cái nhà ai,Để cho thiếp phải trúc mai đi tìm?***Nói hai chữ "thiếp" rồi không nói thêm được nữa. Đoàn Dự thấy nàng mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, trông thật kiều diễm, càng thấy yêu hơn nói nhỏ:-Ta mong còn chưa được, nàng yên tâm, mẹ ta cũng thương em lắm.
14 Đã mang cái nghiệp đèo bòng,Bên Tần bên Sở biết trông bên nào. ***Bọn Đoàn Chính Thuần quay trở về vương phủ, nội đường đã bày tiệc xong. Trên bàn rượu ngoại trừ vợ chồng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Dự chỉ có thêm một mình Mộc Uyển Thanh, chung quanh đầy tớ hầu hạ phải đến mười bảy mười tám người.
15 Đã mang cái nghiệp đèo bòng,Bên Tần bên Sở biết trông bên nào. ***Đoàn Chính Thuần thở dài nói:-Đến bà cũng không còn tin ở tôi nữa hay sao?Ông vung tay một cái điểm vào ngang hông Tần Hồng Miên, lập tức giải huyệt cho bà ta, xong rồi tiến lên một bước giơ tay toan điểm vào hông Chung phu nhân.
16 Sơn lâm uy chấn cõi ngoài,Cung đình vương giả tranh tài hơn thua. Hổ gầm tiếng vọng canh khuya,Rồng thiêng giương vuốt dễ đùa được sao?***Thiện Xiển Hầu Cao Thăng Thái quay về noãn các trong phủ Trấn Nam Vương báo cáo, vợ chồng Chung Vạn Cừu và Tần Hồng Miên đi đã xa.
17 Sơn lâm uy chấn cõi ngoài,Cung đình vương giả tranh tài hơn thua. Hổ gầm tiếng vọng canh khuya,Rồng thiêng giương vuốt dễ đùa được sao?***Đoàn Chính Thuần trong lòng bồi hồi, nhủ thầm: "Thì đã sao? Vì sao lại không nhìn mặt ta nữa? Nàng nay là kẻ ván đã đóng thuyền, ta lẽ nào còn làm bại hoại danh tiết nàng hay sao? Đoàn nhị nước Đại Lý tuy phong lưu hiếu sắc thật nhưng nào có phải là kẻ hạ lưu vô sỉ.
18 Phượng kia làm tổ đã lâu,Chim loan bỗng chợt ở đâu bay vào. ***Bảo Định Đế hạ chỉ miễn thuế muối rồi, dân Đại Lý ai nấy cảm ân đức. Đất Vân Nam muối không sản xuất được nhiều, toàn cõi chỉ có các vùng Bạch Tỉnh, Hắc Tỉnh, Vân Long.
19 Phượng kia làm tổ đã lâu,Chim loan bỗng chợt ở đâu bay vào. ***Ta khi đó dương dương tự đắc, miệng sùi bọt mép huênh hoang với viên hưu quan kia, bảo là "dẫu có mười đứa, tám đứa đại đạo thì cũng sẽ dùng Kim Cương chỉ lực giết sạch".
20 Tưởng đâu khói phất phơ bay,Ai ngờ kiếm khí tràn đầy không gian. ***Sáng sớm hôm sau, Đoàn Chính Thuần từ biệt vợ con. Ông nghe Đoàn Dự nói Mộc Uyển Thanh đêm hôm qua đã theo mẹ là Tần Hồng Miên đi mất rồi, thẫn thờ một hồi, thở dài quay sang hỏi Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi hai người thì cũng đã lên đường đi về hướng bắc từ sớm.