41 Ruổi rong muôn dặm đường xa,Cứ đi mà chẳng biết là đi đâu. Kẻ thù như thể bóng câu,Chạy theo chỉ thấy một màu khói sương. ***Hai người lập tức xuôi nam, từ sơn lĩnh vòng qua Nhạn Môn Quan đến một tòa tiểu thị trấn, tìm một căn khách điếm.
42 Ruổi rong muôn dặm đường xa,Cứ đi mà chẳng biết là đi đâu. Kẻ thù như thể bóng câu,Chạy theo chỉ thấy một màu khói sương. ***Đi được độ mươi dặm, Tiêu Phong mới nói:-A Châu, ta thật hoàn toàn không có ý làm hại Trí Quang đại sư, sao ông ta.
43 Bảo anh phải bỏ ngai vàng,Để anh chết đuối mắt nàng cũng cam. Nhìn nhau dạ những mang mang,Long lanh thăm thẳm như ngàn ánh sao. ***Đại hán đó râu ria xồm xoàm, thần thái uy mãnh nhưng đôi mắt ngây dại hành động như điên cuồng, rõ ràng là một người mất trí.
44 Bảo anh phải bỏ ngai vàng,Để anh chết đuối mắt nàng cũng cam. Nhìn nhau dạ những mang mang,Long lanh thăm thẳm như ngàn ánh sao. ***A Tử cực kỳ đắc ý nói:-Ai bảo ông hất tôi xuống hồ? Ông chẳng tử tế gì cả.
45 Tưởng đâu nên vợ nên chồng,Đôi ta rong ruổi một vùng thảo nguyên. Trai anh hùng, gái thuyền quyên,Để ai ôm hận nhân duyên một đời. ** *Tiêu Phong nhẹ nhàng vứt Đoàn Chính Thuần xuống đất, lùi lại mấy bước.
46 Tưởng đâu nên vợ nên chồng,Đôi ta rong ruổi một vùng thảo nguyên. Trai anh hùng, gái thuyền quyên,Để ai ôm hận nhân duyên một đời. ** *Ông chỉ võ vẽ biết dăm chữ, đúng ra không thể biện nhận bút tích, thếnhưng bức thiếp này nét chữ rắn rỏi vuông vắn, cách quãng đều đặn, cònbức thư kia chữ xéo xéo xiên xiên, nét chữ gầy guộc, chỉ thoáng qua cũngbiết ngay là do con nhà võ trên giang hồ chấp bút.
47 Ngọn đèn mờ tỏ câu ân ái,Tình xưa gợi lại chuyện oan gia. ** *Tình cảnh trong nhà lúc đó nếu như Tiêu Phong không chính mắt chứng kiến, thì dù có ai kể lại cho ông, ông cũng sẽ cho là chuyện hoang đường, đặt điều bịa chuyện.
48 Ngọn đèn mờ tỏ câu ân ái,Tình xưa gợi lại chuyện oan gia. ** *Tiêu Phong choáng váng, ông tuy không tin thế gian này có quỉ thần, đoán rằng người kia hẳn là một võ học danh gia, cố ý trang thần lộng quỉ để cho Mã phu nhân và Bạch Thế Kính hoảng hốt, thừa cơ bức vấn hai người khai ra.
49 Vi vu tuyết thổi mịt mùng,Ngổn ngang tâm sự biết cùng ai đây. ** *Tiêu Phong đi được khoảng trên mười dặm, thấy bên cạnh đường có một cái miếu nhỏ liền đi vào trong điện, ngồi dựa lưng vào tường đánh một giấc đến hơn hai giờ, bao nhiêu mệt mỏi đều tiêu tan, lại tiếp tục đi về hướng bắc.
50 Vi vu tuyết thổi mịt mùng,Ngổn ngang tâm sự biết cùng ai đây. ** *A Tử đáp:- Đến cả đại sư ca cũng phải ra tay, tiểu muội quả thực vinh hạnh, thế nhưng nếu biết được cái chỗ dựa của tiểu muội thì e rằng cả bây nhiêu người xem ra chưa phải là đủ.
51 Xa xôi vạn dặm đường trường,Tay không bắt cọp như tuồng mèo con. Anh hùng giữa cảnh núi non,Can vân hào khí vẫn còn như xưa. ** *Tiêu Phong trong lúc ngàn cân treo trên sợi tóc thoát được hiểm nghèonhư thế, kêu thầm: Hú vía, ý niệm đầu tiên nghĩ đến là: Con tiểu yêunữ này tâm địa độc ác thật, dám dùng cách đó ám toán ta.
52 Xa xôi vạn dặm đường trường,Tay không bắt cọp như tuồng mèo con. Anh hùng giữa cảnh núi non,Can vân hào khí vẫn còn như xưa. ** *Tất cả các kỵ sĩ không ai chần chừ gì, lập tức nhảy xuống, kẻ dùng bộiđao, kẻ dùng trường mâu giết ngay con ngựa của mình.
53 Thiên quân vạn mã vào ra,Trước là cứu chúa, sau là cứu thân. Cuộc đời như giấc mộng lành,Hôm nay khất cái mai thành đại vương. ** *Tiêu Phong còn đang đứng xem bỗng nghe có người lớn tiếng gọi:- Bên kia có phải Tiêu đại gia đấy chăng?Tiêu Phong nghĩ thầm: "Ai mà lại nhận ra ta nhỉ?".
54 Thiên quân vạn mã vào ra,Trước là cứu chúa, sau là cứu thân. Cuộc đời như giấc mộng lành,Hôm nay khất cái mai thành đại vương. ** *Sở Vương mắt tinh tay lẹ, roi ngựa vung ra gạt mũi tên.
55 Chết đi sống lại mấy lần,Một thân gánh chịu muôn phần khổ đau. Kim chi ngọc diệp còn đâu,Đầu đeo lồng sắt xiết bao thảm hình. ** *Du Thản Chi thấy Tiêu Phong cùng đoàn người đi thẳng về hướngbắc, không thấy quay lại, lúc ấy mới chắc rằng mình thoát chết, nghĩthầm: Tên gian tặc này sao không giết ta nhỉ? Hừ, chắc là y coi ta chẳngvào đâu, giết mình chỉ thêm bẩn tay.
56 Chết đi sống lại mấy lần,Một thân gánh chịu muôn phần khổ đau. Kim chi ngọc diệp còn đâu,Đầu đeo lồng sắt xiết bao thảm hình. ** *A Tử nói:- Nếu quả là ngươi thích thú, sao không cười lên? Sao không nói làđược đánh thật sướng quá?Du Thản Chi bị nàng hành hạ đến hết hồn hết vía, quên cả phẫn nộ,chỉ đành xuôi theo:- Cô nương đối với tiểu nhân thật là tử tế, lại sai người đánh thật làsướng đời.
57 Ngoài điện nắng hè dường đổ lửa,Trong nhà lạnh buốt nước thành băng. Trùng lạ xem chừng chưa đáng sợ,Dẫu độc sao bằng dạ sói lang. ** *Du Thản Chi xách chiếc hồ lô, rảo bước đi về thành Nam Kinh, bẩmlại cho A Tử là đã bắt được con băng tàm.
58 Ngoài điện nắng hè dường đổ lửa,Trong nhà lạnh buốt nước thành băng. Trùng lạ xem chừng chưa đáng sợ,Dẫu độc sao bằng dạ sói lang. ** *Y đứng nấp ở sau đống lửa, nép người lại để nếu con mãng xà phóngtới cắn mình thì sẽ lập tức co giò chạy thoát thân, cái danh đại anhhùng, đại hiệp sĩ cũng chẳng màng chi nữa.
59 Bề ngoài phiêu dật tiêu dao,Ra tay một mẻ ai nào thoát đâu. Gặp khi tụ hội anh hào,Tâm cơ bố trí cũng sao cho vừa. ** *Một hồi sau, mọi người bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm thoangthoảng, Huyền Nạn kêu lên:- Địch nhân phóng độc, mau nín thở, ngửi thuốc giải ngay.
60 Bề ngoài phiêu dật tiêu dao,Ra tay một mẻ ai nào thoát đâu. Gặp khi tụ hội anh hào,Tâm cơ bố trí cũng sao cho vừa. ** *Huyền Nạn nói:- Tuệ Kính, Hư Trúc các người nếu có cơ hội thì nên tìm cáchthoát thân, trở về đến chùa, bẩm lại cho phương trượng, để khỏi tất cảbị yêu nhân quăng một mẻ lưới bắt sạch, đến tin tức cũng không truyềnđược ra ngoài.