1 Trước đống gạch vụn của một lâu đài đổ nát từ lâu có một chàng thiếu niên áo trắng đứng trầm ngâm như mặc niệm. Chẳng hiểu chàng thiếu niên áo trắng đứng từ bao giờ, chỉ thấy bộ mặt đẹp tuyệt thế hiện lên nét lạnh lùng như tuyết giá, thần tình khẩn trương.
2 Chính trong khi ấy đã thấy văn sĩ trung niên xuất hiện đương trường chẳng hiểu từ hướng nào tới. Thân pháp của ông ta quả thật kinh người. Thiếu niên cao thủ vội vàng thu chưởng, sững sờ nhìn vị trung niên văn sĩ.
3 Trong nhà chỉ có một chiếc giường ngủ chứ chẳng còn đồ vật gì khác nữa. Một điều quái lạ là không hiểu người bịt mặt vừa rồi đã biến đi từ bao giờ. Quái nhân cất giọng như quỷ mỵ :- Tiểu tử! Ngươi bảo có một người chạy vào đây chăng?Đường Thế Dân gật đầu :- Quả đúng như vậy.
4 - Ha ha ha. . . thiếu hiệp hãy coi đây!Trong loạt tiếng cười đó, đột nhiên từ dưới gầm giường một người đàn ông đứng dậy gọn gàng. Người đàn ông chính là gã quái khách bịt mặt lúc nãy.
5 - Đường hiền đệ hãy ra đây. Lão Tổng quản đi trước, Đường Thế Dân lặng lẽ theo sau. Ra đến ngoài hai người dừng lại. Dư Đỉnh Tân trầm giọng :- Đường hiền đệ, ngu huynh đã nghĩ đến một người.
6 - Đường thiếu huynh! Nay chúng ta đứng giữa đường như thế này trò chuyện, người qua kẻ lại đông đảo thật bất tiện. Vậy thì huynh hãy vào quán đãi muội một bữa cơm có được không?Chính Đường Thế Dân cũng thấy đứng dọc đường trò chuyện như thế này quả thật là bất tiện vô cùng.
7 Riêng về phần Đường Thế Dân thì chẳng thèm nghĩ gì cả. Bởi vì tình hình võ lâm miền Bắc xưa nay chàng chưa rõ gì, làm sao suy nghĩ cho được. Còn Đại Hành Quyết là đàn ông hay đàn bà, Đường Thế Dân cũng không nghĩ nhiều chi cho bận lòng.
8 Ở xa trông tới hình như hắn bị cái gì đó hấp dẫn đứng nhìn mà chẳng còn bước đi được nữa vậy. Qua một chập khá lâu, Dư Đỉnh Tân đứng phía ngoài không nghe Hồ Đại Minh động tịnh chi hết thì lấy làm quái lạ.
9 Bất giác chàng kêu à khe khẽ một tiếng thầm nhủ :- Đúng rồi. Nếu gã Thượng Quan Văn này không phải sư muội của ta là Thượng Quan Văn Phụng thì còn là ai nữa đây?Bởi vì nếu đem bớt đi chữ Phụng thì còn lại là Thượng Quan Văn chứ còn gì nữa.
10 - Tiểu nữ nay chẳng quản sự hiềm nghi về nam nữ vào đây lúc đêm khuya, xin hỏi Thống lãnh một câu, như thế Thống lãnh cũng đủ rõ là quan trọng như thế nào rồi.
11 - Nữ tiền bối có chuyện gì chỉ giáo?Vẻ mặt của người đàn bà thần bí kia thấy trầm nặng khác thường, thấp giọng bảo :- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi hãy nên xa lánh chốn giang hồ này càng xa càng tốt.
12 Trong trí óc chàng nghĩ thật nhanh :- Kẻ nào vừa bị hành hình đây? Nhân vật nào ra tay hạ sát? Nạn nhân là Hồng bảo chủ hay là một người khác?Cứ như theo trong thư của Hồng bảo chủ trao cho chàng coi từ hôm qua thì song phương gặp nhau là thanh toán liền không bàn cãi qua lại chi hết.
13 Trong lòng chàng khích động cực độ. Mấy tiếng chỉnh đốn môn quy làm Đường Thế Dân rúng động tâm trường. Chàng nhủ thầm :- Dù là oan ức nhưng ta là đệ tử đâu có thể để cho sư phụ mình mang lấy cái nhục nhã này.
14 Trong hai khóe mắt Châu Quyền cũng đỏ lên, nước mắt long lanh chạy từ từ xuống. Người đại sư huynh này dù sao đối với Đường Thế Dân cũng có mối cảm tình đậm đà từ trước.
15 Một gã thư sinh áo trắng loạng choạng bước đi. Hình như hiện giờ chàng ta yếu ớt quá độ còn hơn những kẻ bình thường nữa. Cứ hễ một đợt gió thổi qua là thân hình chàng bị lắc lư một vài cái rồi mới chịu yên.
16 Đường Thế Dân khó chịu :- Các hạ cười gì thế?Quái nhân nói :- Quả thật bạn trẻ là hạng người chẳng ra hồn gì cả. Tục ngữ có câu: Chết sướng không bằng sống cực, loài kiến bọ trùng dế kia còn ham sống huống chi loài người.
17 Đường Thế Dân lẹ làng đem huyết danh thư cất trở vào trong cái tháp bằng ngọc kia. Rồi chàng xê mình ra ngoài tránh xa cái tháp, vờ đi ngắm những món đồ cổ trong cung điện.
18 - Hừ, đâu có dễ dàng như vậy. Cặp mắt của Mã công tử nhoáng lên thanh kiếm run run như muốn ra tay. Chợt trong giờ phút đó. Một loạt tiếng cười thật thanh tao nổi lên làm cho mọi người đều quay hẳn lại hướng đó.
19 - Khi nãy lão tiền bối có đọc qua hai câu thơ rằng: Muốn tìm tri kỷ chốn nào. Với bầu rượu lạt anh hào ngày xưa. Trong hai câu thơ đó tràn trề cái hàm ý của lão tiền bối rồi.
20 Lão nhân này theo Hồng bảo chủ tính đến nay đã hơn mười lăm năm, lại là một kẻ thân tín của lão có thể tin cậy được. Hồng bảo chủ khoát tay :- Các ngươi hãy trở lui.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15