1 Trong căn phòng nhỏ lung linh huyền ảo, có một chiếc giường nệm trải ra trắng phau, phía trên là một cô gái đang nằm lõa thể, trên người không mặc một mảnh vải để lộ ra cơ thể hoàn mỹ, bầu ngực căn tròn cứ như sắp nổ ra, làn eo thon, bờ mông căn tròn, da trắng không tì vết.
2 Lâm Hoài tỉnh dậy, chợt thấy mình ở trong một không gian trắng xóa.
--" Đang ở đâu, chẳng lẽ ta chết rồi sao, thượng đế, lão thiên a, tại sao một người đẹp trai như ta lại đoản mệnh như thế, ta còn chưa có vợ, chưa được chờ ịch mà.
3 " Ngươi đứng lên đi, Hàizz. . . "
lão thở dài hất tay bảo hắn đứng lên.
--" Sư Phụ, dậy là người chấp nhận ta sao".
Hắn dùng ánh mắt long lanh nhìn lão già.
4 Lâm Hoài cứ thế ngây ngốc ngồi đó suốt một đêm, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một tia linh nguyên, quả thật cảm nhận linh nguyên vô cùng khó khăn khó hơn cảm nhận linh khí rất nhiều.
5 --" Sư Phụ, người nghỉ hai tên này đánh nhau, bên nào sẽ thắng,. . . ".
-+" khó nói lắm, con chim kia chính là Bạch vũ Linh Điểu, cũng là một linh thú thượng cổ, chính là thiên địch của con Hắc Xà kia, có thể nói chúng là kẻ thù không đội trời chung, chỉ cần gặp là sẽ ta sống ngươi chết", hơn nữa cả hai đều cùng đẵng cấp rất khó phân định a.
6 " Mấy ngày nay đệ đi đâu, tại sao không về, có biết là ta lo lắm không".
Nàng vừa ôm hắn vừa nức nỡ,còn hắn thì đê mê vì sướng, vẻ mặt dại ra trông thấy, sau đó hắn cũng vòng tay ôm eo nàng, thế éo nào lại ôm nhầm mông nàng, hắn phát hoảng rút tay lên, cố gắng ngăn dòng nước đang như lũ trong miệng bắt đầu kể lể về chuyện đi hái thuốc rồi té xuống một khe núi chặt chân, mãi tới hôm nay mới có thể leo lên và trở về, trong câu chuyện(toàn sạo, hư cấu vê lờ) hắn còn ráng thêm vô một vài chi tiết đáng thương, tội ngiệp để lấy lòng nàng.
7 Canh ba. . .
Lâm Hoài chằn chọc mãi mà vẫn không ngủ được, vì sao ư, vì nằm cạnh một mỹ nhân như thế này làm hắn rất ư là khó chịu, cả người bồn chồn, bức rức.
8 Bình minh lên, ánh nắng ban mai chiếu sáng mọi nẽo đường. Lâm Hoài tỉnh dậy sau một đêm đầy mệt mỏi, Thiên Tuyền đã đi ra ngoài từ rất sớm. Vươn vai một cái, hắn lười biến ngồi gãi đầu.
9 Phản lực là một diệu dụng của linh nguyên lực, khi dùng linh nguyên lực tấn công sẽ không gây ra sát thương thế nhưng lại có thể bỏ qua cấp độ trực tiếp đánh bay địch thủ, tuỳ thuộc vào lực đánh cùng linh nguyên lực mà khoảng cách sẽ gần hay xa, nhẹ thì vài chục mét, mạnh thì vài cây.
10 Chợp mắt một cái đã là xế chiều, ánh mặt trời đã ngã về tây. Cạnh bờ hồ có một đôi nam nữ đang ngủ say, vẻ mặt của cả hai tươi tắn vô cùng,bổng nhiên nữ tử chợt mở mắt, nàng ngẩn đầu lên đưa đôi mắt đẹp mơ màng nhìn nam tử nằm bên cạnh nàng, hắn ngủ thật là đẹp, vẻ mặt hắn thật thanh thản.
11 " Được rồi, ta không sao, ta sẽ cùng nàng đi gặp phụ mẫu nàng, dù họ có đồng ý hay không ta cũng sẽ đi. . . ".
Hắn lắc đầu ão não, nội tâm bất đắc dĩ không thôi, trong lòng rối như tơ vò, hắn thật không muốn đi chút nào.
12 Thiên Sơn Môn, một môn phái tồn tại đã hơn ngàn năm, nghe đồn tổ sư của Thiên Sơn môn là một cái thế thần giả, tu vi cực cao, khi người ngao du đến ngọn Thiên Sơn này liền thấy cảnh vật tuyệt đẹp nơi đây, lại cảm thấy linh khí ở đây tràn trề nên quyết định đừng chân và sáng lập ra một môn phái lấy tên ngọn núi này.
13 -" Hừ. . . ".
Phụ nhân ngồi trên ghế hừ một tiếng, vẻ mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo.
--" Giờ các ngươi muốn ta phải làm sao đây. . ".
Bà thâm trầm lên tiếng, bên trong còn có một tia sát ý nhàn nhạt khiến cho Lâm Hoài không rét mà run.
14 Từ bên ngoài đại điện, một bạch y nữ tử bước vào, dáng người như hoa, làn eo gọn gàn, tóc dài như thác nước, nàng từng bước yểu điệu đi vào, hàng loạt ánh mắt rơi trên người nàng, kẽ thì thèm muốn, người thì hâm mộ.
15 Nữ tử kia thậm chí không thèm hỏi han vài câu vừa nhìn thấy hắn đã ra tay động thủ, tay tụ ra hoả quyền cuồng cuộng hướng mặt Lâm Hoài đánh tới. Hắn nhìn thấy một màng như dậy nội tâm kinh hoảng, không hiểu chuyện gì sãy ra vội vàng khởi động linh nguyên hộ thân, khi hoả quyền kia vừa sắp chạm vào mặt hắn liền bị một lực lượng vô hình đẫy sượt qua một bên, thế nhưng hắn lại bị lữa táp vào mặt suýt thì quéo cả lông.
16 Thời gian cứ thế trôi, thoát cái đã trôi qua một tháng, trong mấy ngày này Lâm Hoài ngoài thời gian sinh hoạt bình thường ra thì cũng chỉ biết vùi đầu vào tu luyện.
17 Phù. . . .
Lâm Hoài thở ra một ngụm khói đen, tóc dựng đứng, mặt đen xì, toàn thân bóc khói.
--" Quả thật không thể ngờ tới lại là Huyền Thanh Lôi*".
18 Lâm Hoài tỉnh dậy và phát hiện mình bị lấp bởi một lớp tuyết dày, dự là tối hôm qua đỉnh tuyết sơn lại có bão tuyết, mà hắn thì cơ thể lại không thể cử động được, thế nên đành ngậm ngùi gồng mình chịu đựng rồi ngủ quên lúc nào không hay.
19 -" Chết tiệt, chuyện gì xảy ra dậy. . . ".
Lâm Hoài từ dưới nền tuyết bề bộn đứng dậy.
--" Bên kia có hai cổ lực lượng đang đánh nhau,. . . "
Hồng lão sau khi cảm nhận xung quanh liền lên tiếng.
20 Lâm Hoài đem nàng đặt lên một chiếc giường nhỏ, nàng hiện tại vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nàng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47