21 Từng ngày cứ thế trôi qua lặng thầm. . . Lâm Hoài vẫn tá túc tại ngôi nhà nhỏ trên thiên Sơn đỉnh, hằng ngày vẫn sinh hoạt tu luyện bình thường. Lý do hắn còn ở đây là vì nữ chủ nhân của ngôi nhà này trên người vẫn còn thương thế chưa khỏi thế nên hắn mới ở lại đây để phụ giúp nàng.
22 Xuy, xuy, xuy. . . ".
Băng kiếm không ngừng xé gió phăng phăng chém về phía tên Nhất Tà kia, đối mặt với nàng, hắn không dám có chút lơ là, liền lách người một cái thoát khỏi một kiếm này.
23 Ở cách Thiên Sơn môn ngoài trăm dặm, trên một ngọn núi khác, trong một căn đình viện lớn xa hoa, có một gã trung niên đang đứng gần một kệ sách nhỏ, hắn đứng đó trầm ngâm hồi lâu sao đó từ từ đưa tay lần từng quyển sách, một quyển lại một quyển, cho đến quyển thứ sáu hắn dừng lại đôi chút rồi ấn mạnh quyển sách vào trong.
24 Những ngày tháng lạnh lẽo cứ thế trôi qua trên đỉnh Thiên Sơn, Lâm Hoài vẫn ngây ngốc sống trong trong túp lều cạnh căn nhà nhỏ cạnh vườn Tuyết Liên xinh đẹp.
25 -" Kẻ nào dám đến Thiên Sơn đỉnh của ta hung hăng càng quấy".
Đột nhiên hư không vang lên một âm thanh, không gian bỗng chốc gợn sóng, từ kẽ hở không gian, một thanh băng kiếm khổng lồ vun vút lao ra, khí thế như bài sơn đảo hải.
26 Con cầm lấy đóa Hàn Băng Tâm Liên này đi.
Bạch y nữ nhân kia đưa cho Hàn Băng Băng đóa băng liên khi nãy rồi nói.
-Sư phụ cái này là.
Hàn Băng Băng có chút ngơ ngác hỏi.