1 “Các ngươi nghe cho kỹ bổn soái nói đây, hai quân đối đầu, coi trọng chính là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tốc chiến tốc thắng, có thể một đao chặt đầu đối phương, tuyệt sẽ không dùng đến hai đao, như vậy vừa lãng phí thời gian, lại không nhân từ, gia tăng sự thống khổ của đối phương, cho dù là địch nhân, chúng ta cũng nên đề cao tính nhân đạo của quân đội triều đại Vũ Vân.
2 Vấn đề này hiển nhiên cũng rất khó cho Thiên Dực đế, hắn nhìn lướt qua trên người từng đứa con, thành thật mà nói, người con nào cũng đều là bảo bối yêu quý của hắn, nhưng vì hòa bình tốt đẹp của Đông đại lục, đây là hy sinh nhất định phải làm, phái hoàng tử đi, tuy rằng không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thiên tai cũng không phát sinh, chỉ khi nào không phái hoàng tử tiến đến, ai biết sẽ phát sinh mười dạng tai họa đáng sợ thế nào chứ, huống chi bọn họ là Vũ Vân Thiên triều, càng phải đáp ứng làm gương cho chúng quốc, cho nên hoàng tử này, là nhất định phải phái đi.
3 Được thánh sử xoa nhẹ đầu để chúc phúc sau đó một mình tiến vào mộ Đông Đế, theo sau đó, hai phiến cánh cửa ngôi mộ ” Ba” một tiếng liền khép kín, Viên Dã lập tức cảm thấy vài tia khí lạnh bao quanh mình, xung quanh bầu không khí lập tức trở nên u ám, trong lòng tựa hồ cũng đột nhiên trở nên trầm trọng.
4 “Phi phi phi. . . . . . Phi phi. . . . . . ” Bách Lý Giang quay mặt qua một bên phun nước miếng, đồng thời lầm rầm chửi mắng: “Diễn cái trò gì không biết, làm cho ta lạc mất lão cha, lão mẹ còn chưa tính, còn thí nghiệm trên người ta một phen xuyên qua, lão thiên gia ngươi có phải là nhàn rỗi không có việc gì lấy một nhà chúng ta ra chơi đùa không?” Hắn đứng lên phủi bụi bặm trên người, một tay chỉ về phía Viên Dã: “Còn có ngươi, ngươi sao lại trẻ con như vậy? Nhà các ngươi cương thi có thể biến thành hình dáng một người sống hả, mắt ngươi đúng là mọc trên đỉnh đầu đi?” Hắn vừa nói vừa đánh giá một chút hoàn cảnh bốn phía: “Oa, không phải chứ, mặc như vậy tiến vào trong cổ mộ sao? Chẳng lẽ đụng phải kẻ trộm mộ cổ đại?” Hắn lại quay đầu đánh giá Viên Dã, như thể nhìn một quái vật.
5 Viên Dã chán nản: ” Cùng ta tranh cái gì? Ngươi cho rằng ta đường đường là Vương gia tôn nghiêm kiêm đại nguyên soái quân đội tới nơi này để làm cái trò gì?” Hắn rống to, phong độ hoàn toàn biến mất, thật đúng là xui xẻo, vốn từ khi tiếp nhận nhiệm vụ liên quan đến ma quỷ oán hận như thế này đã đủ làm cho hắn buồn bực , mà trước mặt không biết từ đâu chui ra tên nam nhân hỗn đản này, lại còn mang theo dạng ánh mắt “Ngươi là kẻ trộm mộ” mà nhìn mình.
6 “Ngươi đã nói ngươi cũng không coi trọng quy củ trong chốn võ lâm. ” Bách Lý Giang lấy lời nói trước đấy của Viên Dã đập lại hắn. Viên Dã còn thiếu chút không hộc máu: “Ta xin ngươi đại ca, ta tuy rằng không coi trọng quy củ, đối với ngươi thân là Vương gia tôn nghiêm, cũng coi như lời nói vàng ngọc đáng giá nghìn vàng, chuyện của ngươi ta đã đáp ứng rồi tuyệt sẽ không nuốt lời.
7 Bởi vì trong mộ đạo có nến thắp sáng lâu dài, cho nên cũng không cần dùng đến đuốc đèn gì đó, thế nhưng càng đi vào phía trong, ánh nến lại càng yếu ớt, cuối cùng rõ ràng chỉ còn lại trên tường một cây nến nhỏ cứ cách mười bước xa mới xuất hiện một lần, phát ra quang mang chỉ đủ bọn họ mơ hồ nhìn thấy những bức họa trên vách tường.
8 Lại là sau bốn mươi hai bước, hai người không hẹn mà cùng mắng một câu: “Chết tiệt, con bà nó. . . . . . ” Bọn họ biết bức bích hoạ phía bên kia nhất định là lại quay về khởi điểm.
9 “Việc này. . . . . . Quan trọng sao?” Bách Lý Giang biểu hiện một bộ dáng rất khó mà tưởng tượng được. “Ân, là một loại trực giác, hơn nữa. . . . . . Vào thời kỳ Đông Quốc, hai nam nhân tuyệt đối không được phép cùng một chỗ, nghe nói như vậy sẽ bị thần tối cao trừng phạt nghiêm khắc, cho nên hai người trong bức bích hoạ tuyệt đối không thể là nam nhân, cho nên ta muốn hỏi một chút ngươi vì điều gì lại nói như vậy.
10 Cường địch đối diện── cương thi đại ca thoạt nhìn quả thực đã hướng về phía chân lừa đen bên này ngắm vài lần. Tuy rằng hai cái nơi nguyên bản chắc là mắt kia của nó chỉ là hai lỗ thủng, nhưng đại khái bởi vì có mối quan hệ rất chặt chẽ, cho nên Bách Lý Giang cùng Viên Dã đều cho rằng nó tuyệt đối đã nhìn qua.
11 Bách Lý Giang hôm nay xem như hiểu được cái gì gọi là tia lửa ánh chớp trong nháy mắt, kia thật sự là công phu nhất dương chỉ (đoạn này ta chém hơi bị mạnh =3=||), Viên Dã thành công đem cánh tay từ trong miệng cương thi rút ra, mà tiếng gầm gừ của cương thi còn chưa kịp thoát ra khỏi yết hầu, thì trong miệng hắn đã bị Bách Lý Giang nhét vào cái chân lừa đen kia.
12 Viên Dã lặng yên không nói, sau một lúc lâu mới lộ ra tươi cười: “Được rồi, xem ngươi đã yêu cầu ta như thế, ta liền phá lệ một hồi, đem nhiệt tình chỉ dành để đối với mỹ nữ thể hiện ra cho ngươi đi.
13 “Xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Giang từ trong ngực lấy miếng bích họa đã bị rơi ra kia đưa cho Viên Dã, một bên cũng tiến lại gần, cẩn thận nhìn. “Sao lại.
14 Hừ, muốn ta thay ngươi mắng chửi người, đều không có cửa đâu, hắc hắc hắc. Bách Lý Giang ở trong lòng cuồng tiếu, vừa mới rồi Viên Dã sinh hờn dỗi hảo đáng yêu a, so với lúc trước kia giả vờ làm tên gia khỏa lãnh khốc còn dễ dàng thân cận hơn.
15 “Tốt lắm, ta phải thừa nhận, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi, hắn thật sự thật sự vô cùng giảo hoạt, chẳng những giảo hoạt, hơn nữa. . . . . . hơn nữa còn thập phần ngoan độc.
16 Bách Lý Giang gãi gãi đầu: “Nga, cái kia là lạc đề a, ân, đây chính là tật xấu của ta, ôi, cũng không biết bao nhiêu lần bị người ta nói, chính là vẫn không sửa được.
17 Viên Dã hướng Bách Lý Giang nói về xuất thân của chính mình, nói về cuộc sống trong cung, nói những mặt khác nhau của sáu huynh đệ hắn, còn có cha mẹ ruột thân là Hoàng thượng và Hoàng hậu.
18 Không ngờ rằng, lần này Bách Lý Giang thế nhưng không hề cãi lại mình, hắn chỉ dùng thanh âm càng ngày càng nhỏ nói: “Không. . . . . . Không có, ta chưa kịp hát xong một bài, bởi vì vào thời điểm ta hát đến câu thứ năm, không biết vì cái gì, cũng không biết từ lúc nào, xung quanh chúng ta bỗng nhiên xuất hiện một bầy sói.
19 Viên Dã cũng hiểu được Bách Lý Giang nói thế là có lý do, hai người nhanh chóng hướng phía cửa thối lui, ngay thời điểm bọn họ vừa tới cửa, một đạo hồng quang bỗng nhiên sáng lên, ngăn cản đường đi của bọn họ, tiếp theo một thanh âm mang theo lo sợ vang lên: “Tường, ngươi làm gì vậy, mau dừng tay.
20 Nam quỷ kia dường như rất có tố chất, cho dù Bách Lý Giang hát câu đầu tiên, trái tim đã phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng, vẫn đang kiên trì mỉm cười nghe đến câu thứ năm, mới ôm ngực miễn cưỡng cười nói: “Nga, tốt lắm, ta đã nghe được rồi, thật sự là giọng hát cực kỳ không giống người bình thường, cám ơn ngươi tiểu huynh đệ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50