1 Trong dòng nước lạnh như băng, tóc đen lay động xinh đẹp, tay Tô Vãn khẽ giãy giụa, lại cảm giác thấy nước không ngừng tràn vào cơ thể, hô hấp trong nháy mắt bị đình chỉ, ngay cả nhịp tim cũng có chút không bình thường.
2 Lâu Nghiên bỗng thu hồi trường kiếm, cúi người xuống nhìn Tô Vãn, cười tuyệt mị: "Đây là ngươi tự tìm đường chết!""Đúng không. " Tô Vãn thản nhiên đáp lại, xoay người kéo Thủy Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, thanh âm ôn hòa nói: "Tứ tiểu thư mệt mỏi, phiền toái hai vị tỷ tỷ không quấy rầy.
3 Gió đêm quất vào mặt, đêm trăng mùa xuân làm cho người ta thấy lạnh, lời của Úc Băng càng dọa người, đây chính là một mầm móng hoa tâm, Tô Vãn chợt rút tay về, vô tội lắc đầu:"Biểu cữu, vậy sao được ! Cha mẹ cậu không có dạy cậu sao?""Biểu cữu ngoài trừ thân thể này, không có gì cho thể cho ngươi, phíém miệng làm sao bây giờ?" Úc Băng mắt phượng híp lại, thâm ý bên trong Tô Vãn nhìn không thấu.
4 Tô Vãn theo Lâu Thương Trạch đi qua chỗ thao luyện, trên con đường đá bằng phẳng, qua cái cổng vòm, vượt qua mấy ngọn núi giả, lại tới cửu khúc kiều, rồi mới đến được chính uyển, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, đại nha hoàn đang ngẩn người ở chính uyển, vội vàng bật người dậy thay hai người dâng trà Bích Loa Xuân.
5 Sắc mặt Đại phu nhân hơi run, nhìn chằm chằm Tô Vãn, chợt đứng dậy, đi tời trước chân của nàng,"Lâu Vãn, ngươi không nhớ rõ thân phận của ngươi sao? Hôm nay lão gia không có ở trận đấu, để cho Lâu Nghiên ngay tại chỗ xin lỗi ngươi, đã nói lên lão gia hi vọng các ngươi sống chung hòa bình"Tô Vãn hiểu ý lão nhân kia, thế nhưng nàng hiện giờ rất bực bội, khẩu khí này không xuất ra không được, nàng càng muốn áp chế nhuệ khí của vị Đại tiểu thư này.
6 Tô Vãn trở lại Lâm Thủy Uyển của mình, hưng phấn ở trên giường đánh vài cái, khẩu vị tăng lên không ít, sau bữa tối, đi ra vườn luyện tập thuật bắn súng.
7 Tả Diễm nhìn tên ăn mày đang chắn trước xe ngựa, lập tức kéo mạnh yên cương, nhỏ giọng nói: “Vương gia, có một tên ăn mày đang cản xe ngựa. “Vòng qua.
8 Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi tới phủ của Lâu đại tướng quân, Đại quản sự đã đứng trước cửa chuẩn bị nghênh đón lúc Việt vương gia hạ kiệu, nhìn thấy bên cạnh là Tứ tiểu thư nhà mình, thì có chút giật mình.
9 Tô Vãn ách một tiếng, nhất thời nghĩ không ra lời để phản bác lại nam nhân này, tay nhẹ nhàng đẩy thân thể Việt Băng Ly:" Thỉnh Vương gia tự trọng. . .
10 Lâu Nghiên nghe được lời nói của Đại phu nhân, vui sướng nhìn nàng hỏi: "Mẫu thân, người thật sự quyết định làm như vậy sao? Như vậy nhất lao vĩnh dật ( một lần vất vả suốt đời nhàn nhã) nha!""Đương nhiên.
11 Tô Vãn mặt lạnh nhìn dấu hôn đỏ chót trên vai, đầu đầy hắc tuyến. Nàng kéo váy, nhìn chằm chằm Việt Băng Li, còn hắn thì lại cười như súc vật vô hại. ” Đây là ấn ký của bổn vương, về sau không được để mất.
12 Hoa đào bám vào thân kiếm, trong mưa hoa đào, thân thể Tô Vãn nhẹ nhàng né tránh công kích của Đức Lâm, căn bản không hề ra tay đánh trả, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên.
13 Màn vải tung bay, giữa chánh đường xinh đẹp một cỗ không khí quỷ dị, Tô Vãn lẳng lặng đứng bên Băng Ly, hắn biếng nhác như cáo đôi mắt nhíu lại dừng trên người Thái hậu.
14 Gió nhẹ phất qua hai má, Đức Lâm lui ra phía sau từng bước, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Vãn tâm không nhịn được rơi lộp bộp một trận. Tô Vãn bình tĩnh ngồi xuống, hạ mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn ly trà, nghe Đức Lâm trả lời nhất thời cũng không hé răng nói lời nào, một lúc sau mới phát ra một tiếng đơn giản, “Ách… Cái kia.
15 Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vó ngựa chưa dừng , đứa nhỏ đã được bảo vệ an toàn. Bóng áo trắng kia cũngkhông còn nhìn thấy, dân chúng xungquanh đồng loạt vỗ tay.
16 Tô Vãn nhìn thần sắc khiếp sợ của đại phu nhân, trong lòng cực kỳ hưởng thụ. Khiến nữ nhân này lần nữa bại dưới tay mình, quả thật so với cái gì cũng vui hơn.
17 Úc Băng nghe lời nói của Tô Vãn, nghi ngời nói: “Ý của ngươi là, làm cho ta giống như đã bỏ trốn, ngươi sẽ giúp chúng ta sao?”Tô Vãn cảm thấy rất chán ghét mùi phấn son này, hẳn là Nam Cung Như Doanh, theo bản năng lùi lại hai bước, vươn đôi tay nhỏ bé trắng ngần: “Ta sẽ chứng tỏ cho ngươi thấy!”“Ngươi có biết biểu cữu rất nghèo?” Úc Băng buồn bực hỏi.
18 Ánh nến của đèn lồng trên mái hiên như đang run rẩy, tỳ nữ canh giữ đại sảnh phủ tướng quân ngáp một cái, gia sự lúc này thật đúng là không như bình thường, giờ tý bắt đầu đại hội.
19 Trên chánh đường trở nên ngổn ngang, Tô Vãn không kềm chế được liếc Úc Băng một cái, biểu tình cao ngạo, hoàn toàn không nhu thuận như bình thường. Úc Băng đáy mắt xẹt qua chút kỳ dị, nhưng lại vuốt cằm: "Không phải mỗi người đều đã trở thành quân cờ trong tay ngươi sao, tùy ý ngươi bài bố.
20 Đã qua nửa canh giờ, thế nhưng hai bên vẫn không phân được kẻ thắng người thua, Lâu Thương Trạch bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nếu loại chuyện này kéo dài thêm thì vô cùng bất lợi với đôi bên, dù sao trời vừa sáng, trận chiến này sẽ kết thúc.