1 Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Tú Ly khoác thêm cho ta chiếc áo lông chồn, thật ra ta vốn đã chẳng biết lạnh là gì rồi cho dù có khoác thêm vài ba cái nữa cũng vô ích nhưng ta lười chẳng muốn mở miệng từ chối.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè năm Lập Nguyên thứ sáu, kinh thành trời nóng như đổ lửa, ngay cả nhà ta vườn cây tỏa bóng cũng không ngăn nổi cái nóng hừng hực đến khó chịu, chậu hoa thanh tú cạnh bậu cửa sổ là loài chịu nóng tốt vậy mà héo úa hơn nửa.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cơn gió lạnh lùa qua khiến ta rùng mình nặng nhọc mở mắt, nhận ra mình đang đứng trên một hành lang dài phía trên treo đèn lồng, cơn gió làm mấy ngọn nến bên trong lay lắt chực chờ tắt, dưới sân đám lá xào xạc vang vọng trong đêm khuya yên ắng.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lần gặp ở lầu son gác tía đấy, ta không còn nhìn thấy nam tử đó nữa.
5
Sau ngày ta đến tìm Đường Nhất Bạch đó, mọi chuyện hoàn toàn bị đảo lộn cả lên.
Trước kia là Đường Nhất Bạch né tránh ta, còn bây giờ lại đến lượt ra tìm đủ mọi cách để không bị hắn bắt gặp.
6
Hồi ức xưa tựa như cánh cửa sổ phòng nhìn ra cảnh vườn thanh xuân, một khi đã mở thì khó mà khép lại.
Ta luôn tự hào rằng mình đã sống hết mình khi còn trẻ, cùng những người ta yêu thương vẽ nên một bức họa niên thiếu tràn đầy hạnh phúc.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất lâu rất lâu sau, khi hơi ấm của cha bớt dần, Bàng thúc mở cửa bước vào mang cha ta đi, ta vẫn nhất quyết giữ chặt, khăng khăng cho rằng ông vẫn còn sống.
8
Tô Mộc vội vàng hỏi khi thấy ta bước vào sân luyện tập: “Hạ Vũ, nghe nói ngươi muốn ứng cử làm mưu sĩ. Thượng tướng quân trả lời thế nào?”
Nửa canh giờ trước, ta đang tập luyện với Tiết Thống thì có hai binh lính bên cạnh buôn chuyện, hai người họ nói lần này chỉ huy quân Đại Phù tiến đánh thành là Lý tướng quân, còn có cả con trai ông ta đi theo.
9
“Các tướng đều muốn gặp mặt mưu sĩ đứng sau lưng ta. . . ”
Ta đứng trong phòng riêng của Bàng tướng, mặc dù hắn quay lưng lại nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được nét trầm trọng trên gương mặt hắn.
10 Ta đứng trên đài cao nhìn xuống, khuôn mặt vô cảm lạnh tanh. Nước sông Tú Phong cuồng cuộn chảy xiết, đồi Khâm Vọng cây cỏ cháy vàng trơ trụi, gặp nước lạnh của sông dâng cao lập tức nứt ra.
11
Mùng bảy tháng Chạp năm Định Xuyên thứ nhất. Chiến trường Nham thành tĩnh lặng trong màn mưa tuyết.
Quân Phù tuyên bố đình chiến cũng là lúc trời đổ tuyết trắng xóa trên mái ngói tường thành.
12 Đầu giờ Sửu canh tư, ta đổi canh gác trực cho người khác, lúc trở về phòng ngủ thì trời đã tờ mờ sáng. Căn phòng ẩm thấp toàn mùi nam nhân, sáu chiếc sập đơn xếp sát vào nhau, sáu chiếc còn kia nằm hướng ngược lại, ta mò mẫm theo bức tường tiến từng bước về chỗ mình.
13 Bàng tướng quân hằng ngày đều đích thân điểm quân trước trướng, nghiêm ngặt quản lý việc tập luyện của quân sĩ, chỉ hận không thể mang giường ra thao trường đóng luôn ở đấy.
14
Tiết Thống và ta kẻ trước người sau thả lỏng cương ngựa thong dong đi về phía trấn. Trên đường hắn còn thân thiết chào mấy người bán hàng bên đường, giới thiệu ta là bằng hữu mới đến đây chơi, thím Lưu nào đó vội vàng chạy ra mai mối đứa cháu gái của chị họ của anh rể cho hắn, chắc đã lặp lại rất nhiều lần rồi nên hắn không có vẻ ngạc nhiên, chỉ cười xuề xòa từ chối:
"Thím à, con chưa muốn lấy vợ sớm đâu, thím đừng mai mối cho con hết người này đến người khác như thế nữa.
15 Lâu lắm rồi mới có thể an tâm ngủ một giấc dài không hề mộng mị, tới tận khi ánh mặt trời trải dài trên cơ thể, ta mới khoan khoái vươn vai mở hé mắt vì chói.
16 Buổi chiều khi trở về, Tiểu Giảo đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, ta không muốn làm phiền đến nó nên một mình đi dạo xung quanh vườn sơn trà gần cung Phượng Hi của Hoàng hậu.
17 Tin Hoàng thượng bị bệnh không thể thiết triều quả nhiên chưa đầy hai canh giờ đã lan tới tai Thái hậu, bà ta lập tức bãi giá đến điện Hàm Long còn không quên mang theo ngự y tâm phúc của mình.
18 Ta phi ngựa ngày đêm không nghỉ, chỉ sợ đến chậm một khắc hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng. Khi ngựa vừa ra khỏi Tuyền Châu chưa được bao lâu, theo như kế hoạch đã bàn trước đó, Vi Tử Khải sẽ cho người đến đón ta.
19 Trần Lâm dâng thư của Thái thú Tuyền Châu lên ngay khi ta và Vi Tử Khải mới bước vào trong lều trại. Ta hoài nghi nãy giờ, không biết thư đến có chuyện gì khẩn cấp mà Vi Tử Khải vừa nghe đã vội vàng để chiến trường lại cho Hoắc tướng để trở về.
20
Tuyên thành – Tuyền Châu một năm nay hạn hán không có lấy một giọt mưa. Cây cối cháy khô, sông cạn thấy đáy, lúa gạo không có để ăn.
Vu Thuần Hy biết quân ta cạn kiệt lương thực nên trước đó tiến công dồn dập, khó khăn lắm Bùi tướng với cướp được mười tám vạn quân lương của Đại Phù đem về cất trữ ở Thang Âm cốc.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50