1 Bước sang tháng bảy, vùng núi Tây Nam thường nổi lên những trận gió chướng, có khi kéo dài tới năm bảy ngày. Trong thời gian đó bầu trời xám xịt chẳng mấy khi thấy mặt trời ló dạng, ban ngày trời chỉ sáng nhờ nhợ, còn ban đêm bất kể là có trăng hay không, hễ ra đường là tối như bưng, ngữa tay không thấy ngón.
2 Lương Đình Khôi nấp sau mõm đá cách đó chừng ba trượng nhìn kỹ lại, thấy bọn người vừa xuất hiện gồm năm người, trong đó có bốn tên võ sĩ mình bận khinh trang màu đen, trên ngực áo bên trái thêu một ngôi sao màu trắng bạc và một hán tử mặc trường bào, ngực áo cũng có thêu một vì sao nhưng màu vàng.
3 Càng đi về phía Tây, rừng càng rậm chẳng đường sá gì, mây song ngút ngàn chẳng thấy ánh thái dương, thĩnh thoảng Lương Đình Khôi phải trèo lên ấy cao để xem phương hướng.
4 Lương Đình Khôi cứ chau mày suy nghĩ chưa ra vấn đề, chàng còn nhớ rõ một trong ba tên Thiên Tinh võ sĩ trước khi chết muốn kiểm tra kỹ ba tên đồng bọn đã chết nhưng không phát hiện được thương tích, sau đó chính lão trọc Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội tự tay lấy từ thi thể tên Văn hương chủ ra một mũi kim châm đoạt mệnh và hoảng sợ chạy tháo thân.
5 Lương Đình Khôi nghiến chặt răng, trong lòng đầy tê tái. Vì sao quái nhân đầu bạc này ngăn cấm chàng kết giao với Như Ngọc ? Lúc này chàng càng quyết tâm phải tìm gặp Như Ngọc hơn lúc nào hết.
6 Tên Tổng quản Từ Huy đưa mắt thâm độc nhìn Thái Cực Lão Nhân, nhếch môi cười nói :- Phạm lão ! Chúng ta nên bình tĩnh mà nói chuyện, tệ môn tạm lưu tôn phu nhân lại làm khách chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
7 Lương Đình Khôi nín thở, thính giác tập trung cao độ, quét mắt nhìn khắp xung quanh, tay nắm chặt chuôi kiếm sẵn sàng xuất thủ. Qua một lúc định thần lại, Lương Đình Khôi bắt đầu quan sát kỹ hơn.
8 Lương Đình Khôi lo lắng nghĩ thầm :- Vừa rồi đối phó với ba tên kia đã khó khăn, nay lại thêm một lão nhân to lớn này thì tình hình lại càng nghiêm trọng đây.
9 Linh cảm đến điều chẳng lành, Lương Đình Khôi lập tức bước nhanh tới đưa tay vạch tàn lá rậm đầy gai góc. Tố Tố bỗng kêu lên :- Không được lại gần !Lương Đình Khôi ngạc nhiên đứng thẳng lên, thấy một người thấp thoáng trong đám lá, hình như đang nằm, kinh dị hỏi : - Tố Tố cô nương, có chuyện gì thế ?Giọng thiếu nữ hơi thấp xuống : - Tôi có việc muốn nói với huynh.
10 Lương Đình Khôi chính đang muốn tìm Từ Huy thì vừa lúc hắn đã dẫn xác đến, chàng chỉ nhãy hai bước đã đứng chặn trước mặt. Phía sau chàng, lão nhân đầu trọc và Hắc Tâm Phùng Cương ép Kim Đồng từ hai phía, kiếm cầm tay đang ở tư thế sẵn sàng xuất thủ.
11 Lương Đình Khôi đưa mắt khinh miệt nhìn Từ Huy quỳ trước mặt Vong Hồn Nữ, chàng vẫn giữ mũi trường kiếm cách yết hầu hắn một thước, hừ một tiếng rồi mới nhìn sang Vong Hồn Nữ sẳng giọng nói :- Tại hạ trước tiên cần biết phương giá sẽ xử trí tên súc sinh này theo phương thức gì ?- Xử trí thế nào là tùy ý muốn của lão thân.
12 Đi chừng hai dặm, Thái Cực Lão Nhân dẫn Lương Đình Khôi và một tiểu sơn động rất kín đáo khuất trong một sơn cốc. Thái Cực Lão Nhân ngồi lên một tảng đá rồi chỉ tay sang tảng đối diện nói :- Lương thiếu hiệp ngồi xuống đi !Lương Đình Khôi theo lời ngồi xuống nhưng không nén nổi sốt ruột liền cất tiếng hỏi :- Phạm lão tiền bối đưa vãn bối tới đây có gì chỉ giáo ?Thái Cực Lão Nhân không trả lời ngay, chỉ nói :- Lương thiếu hiệp, lão phu và tiện thê rất cảm kích thiếu hiệp đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp.
13 Lương Đình Khôi suy tính rất nhanh. Nay Từ Huy đã bị chàng khống chế, nếu như người bị hại không có mặt ở hiện trường, chàng định đoạt số phận kẻ tội nhân này còn có lý.
14 Đương nhiên chàng không thể nói thật ra việc mình gặp được kỳ duyên mà luyện thành chiêu kiếm trong Huyết Thư hay còn gọi là Lôi Đình kiếm pháp. Suy nghĩ một lát rồi chợt hỏi lại :- Còn các hạ thì sao ?Bạch Y Truy Hồn đáp : - Bổn nhân thừa nhận rằng mình có hứng thú, nhưng không tha thiết lắm.
15 Lương Đình Khôi nhìn theo Vong Hồn Nữ cho tới khi bóng bà ta khuất hẳn mới quay lại nhìn Biện Trung Lương và Thẫm Thời Anh nói : - Bây giờ hai vị có thể bắt đầu được rồi ! Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương vẫn chưa tin thiếu niên còn miệng hôi sửa như thế mà đủ sức dàn xếp cuộc tranh chấp hết sức quyết liệt này, lại cất giọng ngờ vực hỏi : - Tu La Kiếm ! Ngươi thật có đủ bản lĩnh để hoàn thành trách nhiệm vụ một công chứng chứ ?Lương Đình Khôi cười khinh khỉnh đáp : - Việc này thì tại hạ tự tin có đủ !Rồi bỗng vung tay cao giọng nói :- Hai vị chỉ cần phân định thắng thua chứ không cần lưu huyết !Tổng đàn hộ pháp Thiên Tinh môn Thẫm Thời Anh tỏ ra ít kiên nhẫn hơn.
16 Lương Đình Khôi đứng trầm mặc hồi lâu. Chàng chợt hiểu rằng biển học là vô biên, không thể nào tồn tại nhân vật nào là "thiên hạ đệ nhất" cả. Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ bước lại gần chàng.
17 Thần Kiếm Giang Phong bỗng co rúm người lại, miệng đánh cầm cập, cố nói qua từng cơn run : - Lão phu. . . Không xong rồi. . . Ông thở hắt ra mấy hơi rồi cất tiếng thều thào :- Hiền điệt ! Cầu cho ngươi tìm được.
18 Trong rừng màn đêm phủ xuống rất nhanh, chẳng bao lâu đã không còn thấy rõ mặt người nữa. Lương Đình Khôi men theo triền đồi đi về hướng thạch động, vừa tới khu rừng thưa phía trước động khẫu thì chợt thấy hai tên Thiên Tinh võ sĩ nhãy xổ ra chặn lại.
19 Nghe khẫu khí của Vong Hồn Nữ,Lương Đình Khôi nhận định rằng chẳng những bà ta căm hận Thiên Tinh Môn chủ nhập cốt mà hình như còn biết người đó là ai.
20 Lương Đình Khôi quay lại nơi mình cất giấu chiếc hộp sắt, lấy ra tần ngần cầm trên tay, băn khoăn nghĩ ngợi. Bây giờ đã tới thời điểm quyết định, chiếc tráp cần mang theo người để lúc cần thiết đưa ra cứu mạng Như Ngọc.