1 Lưng tựa vào một cánh rừng nhỏ, mặt quay về Liễu gia thôn, chủ nhân của nếp thảo lư đơn sơ vừa tồi tàn này chắc hẳn phải có ẩn tình thầm kín mới cố tình chọn một nơi có địa hình không mấy lộ liễu như vậy để lưu ngụ, thay vì cùng quây quần trong Liễu gia thôn như bao người.
2 Với suy nghĩ, kỳ nhân dị sĩ thường ẩn cư chốn thâm sơn cùng cốc, đứa bé vẫn mải miết băng rừng, bất chấp bóng tối thâm u của rừng sâu lúc nào cũng như đe dọa từng bước chân của nó.
3 Tỉnh lại, vật đầu tiên đập vào mục quang của đứa bé chính là mảnh vụn từ cỗ áo quan đã va vào và làm nó bất tỉnh. Thoạt đầu nó hoàn toàn không lưu tâm cho dù ngay trên mảnh vụn có vài nét tự dạng.
4 Đưa tay chỉ vào một gã vừa hớn hở lướt qua, một trong ba vị công tử văn nho tuấn tú đang nhàn rỗi đến bước vụt nói khá lớn :- Nhị vị huynh đài hãy nhìn xem.
5 Giọng nói của Từ Kim lộ vẻ lo lắng :- Liễu nhân huynh không biết Tô Thụ Nhân là cao thủ Không Động phái, chỉ đứng sau Chưởng môn thôi sao? Dây vào lão, có khác nào Liễu nhân huynh tự chuốc họa.
6 - Ngươi muốn chết!Vừa quát lên, Tô Thụ Nhân quay ngoắt lại phía sau và tung luôn ngọn sát thủ vừa hờm sẵn vào bóng nhân ảnh xuất hiện ám toán. Vù. . .
7 Vốn đang lo ngại cho Liễu Hận, Từ Kim luôn nơm nớp nhìn từng sắc thái một của chàng!Và Từ Kim chẳng còn cách nào khác hơn là đành phải chạy theo Liễu Hận.
8 Tiếng kêu của năm vị Đường chủ tuy không lớn nhưng tất cả đều biểu hiện sự tuyệt vọng đến kinh hoàng :- Giáo chủ!Sau những tiếng kêu minh định nhân vật đang bị khống chế chính là Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo, quần hùng các phái kiếm mới ùn ùn kêu thật to danh hiệu của nhân vật thứ hai :- Luân Hồi Ngũ Kiếm Tuyệt!- Tung Sơn Đại Khách Kiếm!- Nam Thiên Di Bắc Tung Sơn! Tung Sơn Kiếm đã bắt được ác đồ Giáo chủ! Công đầu thuộc về Bắc Tung Sơn.
9 Ngay khi được giải khai Á huyệt, Liễu Hận bật hỏi :- Đây là địa phương nào? Lão đưa ta đến đây là có ý gì?Lão Lam Kỳ đường chủ, mà chàng đã biết tính danh lão là Vương Toàn, vẫn thản nhiên thu dọn những mẩu đá vụn rơi vãi khắp nền một động thất, nơi lão đưa Liễu Hận đến.
10 Một lúc khá lâu sau đó, lão Vương Toàn đành hạ dần tay xuống. Lão nói qua tiếng thở dài :- Vật ta muốn ngươi tìm là một thanh kiếm!Chàng vẫn còn ngờ vực :- Chỉ là một thanh kiếm thôi sao?Lão ngán ngẩm :- Là Ngũ Hành bảo kiếm.
11 Liễu Hận thật sự căm phẫn khi cuối cùng chàng cũng tìm được lão Ngũ Âm Trảo Vương Toàn. Lưỡi bị cắt, gân tay gân chân cũng bị cắt, nhìn lão đang nằm giữa vũng máu huyết của chính lão, chàng chỉ biết trợn ngược hai mắt nhìn lão.
12 Không thể ngờ gã nọ lại độc tâm đến vậy, chàng định tung người lao đến. Nhưng chàng lập tức phải dừng lại vì có tiếng quát tiếp theo của gã :- Ngươi còn loạn động đừng trách lão sẽ mất mạng dưới Ngũ Hành bảo kiếm!Chàng biến sắc động dung :- Ngũ Hành bảo kiếm? Kiếm của ngươi chính là bảo kiếm Ngũ Hành sao?Gã cười vang :- Ha.
13 Tiếng quát vang lên khiến Liễu Hận vừa phẫn nộ vừa tự giận thân :- Các hạ nên ngoan ngoãn ngồi yên. Bằng không, đừng trách bổn cô nương hạ thủ bất lưu tình.
14 Tuy đã nghe rõ từng lời căn dặn của Liễu Hận nhưng Hạ Lan trong dạ vẫn nghi ngờ. Điều đó khiến Hạ Lan lập tức lâm vào thế bất lợi, Tri Bất Nguyên lao đến :- Nữ nhân dẫu sao cũng là nữ nhân! Hạ Lan nàng hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta nào.
15 Cho dù đã làm đủ mọi biện pháp, khi thấy Liễu Hận vẫn không lai tỉnh, mỹ phụ trung niên vội ngừng tay. Từ Kim nghi ngại :- Thế nào, phương giá?Mỹ phụ trung niên lộ ý nghi ngờ :- Ngươi bảo tiểu tử chưa từng luyện nội công?Từ Kim bối rối :- Qua những gì đã xảy ra tại Vô Mộc Giác, không riêng gì tại hạ, Minh chủ Kiếm minh cũng có nhận định như vậy.
16 Mãi sau này Liễu Hận mới hiểu rõ ý nghĩ câu nói của Từ Kim, có nguyên nhân khiến y vui mừng vì đã gặp lại Liễu Hận. Nhìn một cơ ngơi bề thế, tọa lạc ngay bên trên một ngọn đồi nhỏ với những rặng liễu xanh ước muốn vây kín tứ bề, Liễu Hận buột miệng hỏi :- Đây là tổng đàn của Kiếm minh?Từ Kim lắc đầu :- Nơi này là một trong những điền sản của Minh chủ Kiếm minh.
17 Đoán biết tâm trạng của chàng, lão mở rộng cửa thư phòng :- Thiếu hiệp yên tâm! Để trao đổi công bằng, ta chỉ muốn thiếu hiệp tự tay ghi lại phần khẩu quyết của Vô Danh Kiếm.
18 Cùng lão đi trở lại thư phòng, Liễu Hận ngỡ cuộc trao đổi thế là xong. Nào ngờ, lão vẫn tiếp tục bước đi, khiến chàng phải theo chân lão :- Chúng ta còn đi đâu nữa?Lão bước đi thoăn thoắt với một câu nói ném lại cho chàng :- Ta muốn thiếu hiệp gặp người này!- Ai? Lão có nhiều bằng hữu vào loại kỳ quái như nhân vật vừa rồi ư?Không nghe chàng nói gì, lão tự giải thích :- Nhân vật kế tiếp tuy không là bằng hữu nhưng cũng không thể nói là kẻ thù.
19 Cạch!Một tiếng động khô khan bỗng vang lên. Sau đó Liễu Hận phát hiện gã bệnh hoạn đã biến mất cùng với cánh cửa tịnh phòng đang rộng mở bỗng đóng chặt lại.
20 - Đứng lại!Một tiếng quát đã theo gió thoảng đưa đến khiến cho Liễu Hận tuy không là đối tượng của tiếng quát vẫn phải dừng lại!Chàng đưa mắt nhìn về phía tả, nơi vừa có âm hưởng của tiếng quát.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35