1 Thái Thanh đại lục tại một trấn nhỏ có tên Lưu Phúc trấn, xung quanh thôn bao phủ bởir núi rừng rộng lớn xen lẫn là những khu đồng bằng nhỏ hẹp nơi người dân trồng lúa mưu sinh sống cuộc sống của những người phàm vui vẻ.
2 Ban đêm, Thóc đang ngủ bỗng thấy tiếng động lạ, hắn mở mắt chỉ thấy một bóng hình bé nhỏ từ từ nhẹ nhàng bước ra cửa.
Thóc lẳng lặng bước đi theo bóng hình đó ra ngoài.
3 Sáng hôm sau Thóc thức dậy từ rất sớm, bên cạnh hắn là Nhà với khuân mặt hạnh phúc đang ngủ đòng thời nở nụ cười. Nhìn ngắm khuôn mặ đó một lúc Thóc liền từ từ ra ngoài đình, nhìn lên bầu trời hắn quyết định từ nay hắn có một cái thân phận mời cuộc sống mới với cái tên- Hàn Nhật.
4 Hàn Nhật chạy một mạch về cái đình kia khi đến đình đã nghe tiếng hét to của Nhà dường như đang rất tức giận:
-Tôi đã bảo là không muốn đi mà, tôi muốn ở lại sống cùng ca ca, bà mau đi đi.
5 Trạng thái của Hàn Nhật lúc này cực kì không ổn. Trong tâm hắn đang hình thành một cái bóng ma, một nỗi hận, sát ý trong đoi mắt nhỏ bé đó tăng lên. Hắn hận, hận người bỏ rơi hắn, hận làm một kẻ ăn xin không tiền, hận người đã cướp Nhà đi.
6 Một canh giờ sau Hàn Nhật cùng Dương thúc ra chuồng cạnh quán trà lấy một con ngựa và lấy thêm một chiếc xe nữa.
Cứ thế hai người lên cùng chiếc xe, Dương thúc thì điều khiển ngựa còn Hàn Nhật ngồi cạnh đó nhìn ngó xung quanh, xe chạy từ từ ra đầu trấn.
7 Buổi tối vì mưa nên Phong lão sắp cho Hàn Nhật cùng Dương thúc một phòng ở nhà ông.
Sau khi ăn cơm xong hai người một già một trẻ đi về phía phòng được chuẩn bị trước.
8 Chưa kịp bình ổn lại tâm tình thì sau lưng hắn chỉ thấy một trận ê buốt, Hàn Nhật cả kinh vội vàng trước tiên lăn người thật nhanh chéo bên cạnh, tay liền không do dự rút con dao găm bên hông.
9 -Mấy đứa, gần tối rồi mau vào nghỉ rồi vào nhận cơm đi.
Ở trong một sân sau nhỏ, người đàn ông trung niên vậy vay về đằng trước gọi to, trên tay còn lại cầm là một cái làn đựng cơm thật lớn.
10 "Ah. . . "
Không biết bao lâu thì Hàn Nhật từ từ mở mắt, đập vào trước mặt hắn là một màu đen, đúng vậy là một màu đen không có gì khác.
-Sao lại vậy.
11 Hắn tựa hồ không thể chấp nhận cái lý do vớ vẩn này được, liền đó nói:
-Sao lại vậy được, cái linh căn này của ta là làm sao, kiểu gì nó lại chỉ có một cái bộ công pháp.
12 Hàn Nhật lại nhớ lại cái giọng kì quái trong không gian kia. Đên bây giờ mà hắn vẫn chưa thể giải thích vì sao mình được cứu, lại thêm tự dưng bị đưa vào trong đó.
13 -Tiểu tử, mấy ngày qua tu luyện tốt nhỉ.
Vừa mới bước ra cửa sơn động, trong đầu Hàn Nhật vang lên, hắn cũng nhận ra đây là giọng nói trong không gian kia.
14 -Lão đầu hiện tại làm gì bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Hàn Nhật đã hỏi luôn, cái người kia không cho hắn gọi sư phụ, hắn cũng chẳng quan tâm liền gọi là lão đầu, dù sao gọi một người hơn năm trăm tuổi cũng không có gì quá.
15 Cuối cùng sự van xin của Hàn Nhật vô dụng, hắn hiện tại đang trên đường đi ra khỏi rừng.
Ban đêm trong khu rừng này cực kì tối, nếu có trăng thì ánh sáng của nó cũng không thể nào mà xuyên qua các tán cây dày đặc trên cao, không gian lại chỉ có của một vài côn trùng nhỏ bé, còn không lại yên tĩnh đến đáng sợ.
16 Nghe vậy, Hàn Ngật giật mình, sao lại như vậy được, hắn đã xem xét rất kĩ ngôi nhà, căn bản như bị bỏ lâu rồi sao giờ lại có người tới được.
Tạm gác lại suy nghĩ, Hàn Nhật mau chóng cất đồ đạc vào tay nải, hiện tại hắn muốn mau chóng ra khỏi nơi này.
17 Tô Hoàng hừ nói:
-Tiểu tử nhà người thật khôn lẻo. Một tên nhỏ tuổi như ngươi, lại là luyện khí kì tầng bốn lại dám bảo nhà nghèo, ai tin chứ. Hừ. .
18 Lam vũ đế quốc rộng lớn vô cùng, do nhiều lần xâm lược các nước nhỏ bé nhờ vậy mà trở lên hùng mạnh. Ở đế quốc này cũng phải đến cả chục ngôi thành lớn nhỏ khác nhau.
19 Nếu đã chọn được mục tiêu thì Hàn Nhật tất nhiên phải đi kiếm ít thông tin về hắn.
Vì thấy bộ dạng của Hàn Nhật cũng chỉ là tiểu hài tử nên việc hắn hỏi cũng dễ dàng hơn.
20 Mấy ngày tiếp theo Hàn Nhật liền đi ra khu rừng cạnh đó mà luyện tập thân pháp cùng một số chiêu thức cơ bản.
Hôm nay, Hàn Nhật quyết định đêm nay sẽ đi dò xét trức nhà của phó bộ đầu.