1 Năm nhân vật võ lâm vẫn chầm chậm tha chân bước nối gót theo nhau. Và ai nấy đều cơ hồ nhễ nhại mồ hôi, tự vắt kiệt sức lực sau khoảng thời gian dài kiêm trình vất vả, vừa đi lên dần theo một triền núi chênh vênh lổn nhổn đá và vừa bị hành hạ bởi bầu không khí oi nồng nóng bức lúc giữa trưa mà những lùm cây hoang dại mọc quanh họ cũng không thể ngăn nổi hoặc xua bớt ánh nắng gay gắt vẫn chiếu tỏa từ vầng dương chói chang.
2 Lúc tỉnh lại gã chạm ngay tia mắt hiếu kỳ vẫn cố tình nhìn chòng chọc vào đâu đó ngay trên cơ thể gã. Chủ nhân của tia mắt hiếu kỳ do chẳng phải ai khác mà chính là nữ lang sư muội gã, cho nên gã thật sự kinh ngạc khi nghe nữ lang thản nhiên lên tiếng thừa nhận vẫn đang nhìn chằm chặp vào gã :- Nhị sư huynh có vết sẹo quá kỳ lạ ở ngay vùng tâm thất, muội chưa nhìn thấy bao giờ.
3 Khi vượt thoát, gã dừng lại, dù thở hồng hộc vẫn bật cười, tự mai mỉa bản thân :- Hải Lưu bang ngoài một lão một ả lúc nãy. . . Làm gì có thêm nhân vật thứ ba nào.
4 Gã thủ kiếm đứng che chắn ngay trước mặt nghĩa mẫu Sử Linh Yến :- Tôn giá nếu sớm phát hiện tại hạ cùng nghĩa mẫu ắt hai nhân vật Trương Y Bình và Hà Thư Hoàn cũng sắp đến?Nhưng nhân vật đối diện gã như không muốn dây dưa hoặc kéo dài thời gian :- Tạm tha ngươi chỉ là dò xét.
5 Sử Linh Yến là nhân vật đầu tiên sớm nản lòng :- Không thấy bất kỳ một dấu vết nào dù nhỏ? Hay là chúng ta đã đi quá chỗ lão ma lưu ngụ? Hoặc giả lão đã bỏ đi đêm qua không chừng.
6 Với diện mạo tuấn tú, vóc dáng dong dỏng cao và còn được khoác bên ngoài thân bằng một lượt trường bào màu trắng như tuyết. Khiến bất luận ai thoạt nhìn cũng nhận biết đấy là một nhân vật vào hàng công tử thiếu gia - trang nam nhân tuấn tú vừa thoạt xuất hiện thì lập tức được nổi bật, lộ rõ mồn một giữa trũng núi phủ toàn cây cỏ dại mọc hoang vu và tuyền một màu xanh thẫm.
7 Đến lượt hai nhân vật một già một trẻ xuất hiện và cùng đứng nhìn lớp lân hỏa vẫn phập phồng cháy phát ánh xanh. Lão nhân khe khẽ gọi :- Lão Hữu? Có nhận ra ta chăng, Hữu hộ sứ?Tận trong cùng lớp hỏa lân hỏa lập tức phát ra chuỗi thanh âm khô sắc như thể tiếng từ các vật cứng do chạm nhau mà thành :- Họ Sầm ngươi dù có cháy thành than ta cũng không bao giờ nhận lầm.
8 - Nam Cung Nhất Hiệp sao vội ly khai thay vì nên lưu lại chờ khi thương thế thật sự hồi phục?Nam Cung Nhất Hiệp cười gượng :- Đã quấy quả phu nhân thế này, lòng Nam Cung mỗ càng thêm xấu hổ, thật không dám làm phiền hơn.
9 - Phu quân ta đã vận dụng mọi am hiểu về y thuật, đối chiếu với võ học để lưu lại một bức Y Võ đồ này. Ngươi tạm giữ lấy, chỉ là để dễ lĩnh hội và thấu triệt những chỉ điểm võ học của ta.
10 - Tặc tử mau đứng lại. Ngươi đừng mong chạy thoát bổn cô nương. Trời đã sắp sụp tối đến nơi. Thế nên, cũng như bất luận ai khác, vì đang vội nên gã càng tiếp tục thi triển khinh công, mong vượt quãng đường còn lại để tìm thấy trấn thành nào đó mà bản thân gã tin rằng thế nào cũng có.
11 - Hãy chờ đã!Tiếng gọi vừa lọt vào tai ngay lập tức khiến gã thở dài, thế nên chỉ miễn cưỡng quay lại :- Liễu Hoàng Kim cô nương còn có điều gì muốn chỉ giáo?Liễu Hoàng Kim dừng chân ở một khoảng cách vừa phải.
12 Liễu Hoàng Kim mỗi lúc mỗi thêm nôn nóng :- Chỉ là dùng một bữa tối mà thôi, có cần công tử ăn lâu như thế chăng?Gã vẫn ung dung thưởng thức từng ít một, thỉnh thoảng còn nhấp thêm một tợp rượu nhỏ :- Bổn công tử vốn dĩ vẫn thế.
13 Ngồi cạnh đống lửa cháy sắp tàn, gã toan đưa mảnh thịt rừng đã nướng chín lên miệng, chợt có một giọng nói vang lên khẩn trương, hô hoán và đề tỉnh gã :- Đừng vội ăn nếu như không muốn trúng độc.
14 - Ha ha. . . Ha ha. . . Đó là tràng cười tuy cũng mơ hồ vọng đến từ xa nhưng bất luận ai thoạt nghe ắt hẳn đều đoán biết chủ nhân của loạt cười quyết chẳng phải nhân vật tầm thường.
15 Một phu nhân đang ngồi mơ màng nhìn xa xăm chợt giật nảy người vì có tiếng đột ngột vang phát tuy khẽ ngay phía sau lưng :- Xin phu nhân đừng vội quay lại.
16 Càng theo chân Tư Mã Thuyên, sắc mặt của Đoàn Bá Nhiên càng tỏ ra kinh ngạc, cuối cùng đành lên tiếng hỏi :- Tại hạ cứ ngỡ an táng Tiểu Hoa chỉ là cái cớ, hóa ra ý tiểu thư không phải muốn nhanh chóng đuổi theo.
17 Nhưng khi đối phương xuất hiện, kể cả Tư Mã Thuyên lẫn Đoàn Bá Nhiên đều nhận ra :- Đại Đầu Quỷ Hỏa Thần giáo Hộ Sứ?! Hóa ra ác ma vẫn chưa chết, chỉ cam tuyệt tích gần ba mươi năm.
18 Đang thong thả bước đi, gã bỗng dừng lại :- Có giao thủ. Ở phía bên tả. Đoàn Bá Nhiên hồ nghi :- Nếu đúng như đại ca nhận định, khoảng cách ấy hãy còn cách xa Bách Thảo trang, thì trận giao thủ liệu có liên quan gì đến nhân vật bí ẩn sắp cùng chúng ta hội diện?Gã liếc nhìn Tư Mã Thuyên tuy cũng dừng chân nhưng sắc diện tỏ ra miễn cưỡng :- Tam muội lo cho lệnh tôn và muốn việc phó hội xảy đến càng sớm càng tốt?Tư Mã Thuyên thở dài :- Đành rằng điều đó có thể diễn ra bất cứ lúc nào, miễn là nội nhật ngày hôm nay, vì hạn kỳ không nêu rõ thời điểm nào trong ngày, nghĩa là đành tùy thuộc vào mọi sắp đặt và sự cao hứng của kẻ bí ẩn, Thế nhưng, nếu đại ca cảm thấy không việc gì phải tỏ ra vội thì chúng ta có đến muộn cũng chẳng hề chi.
19 Họ tiếp tục nối bước nhau tiến đến một nơi từng được biết là Bách Thảo trang. Đi dẫn đầu chính là gã và dường như gã không cần che giấu mức độ am hiểu hầu như là tường tận từng địa hình ở quanh khu vực này.
20 Đứng chót vót trên ngọn của một cội cây mọc cao to ở xa xa là một hình nhân như thể vật bù nhìn đã được ai đó tinh nghịch thay vì đặt ở vùng đồng nương để xua đuổi mọi chim muông thì lại đặt ở cội cây và không rõ có dụng ý gì.