1 Sắc trời man mác. . . Ánh tà huy chiếu rọi, ráng chiều ửng lên đầy màu sắc kỳ ảo. Trên đường cái không người, chàng kỵ sĩ cưỡi ngựa rong ruổi, nắng chiều mùa thu tỏa chiếu, trông chàng ta căng thêm vẻ anh phong tuấn tú.
2 Cưu Độc nghĩ lại :- "Ồ, ta độc lai độc vãng, gây hận thù nhiều, dù có biết cũng chẳng ai báo thù cho ta". Nghĩ đến điều đó, trong lòng nhói lên xiết bao cay đắng.
3 Đám vệ sĩ bạt kiếm giương cung, chuẩn bị lao vào một cuộc tử chiến, Tiểu Trầm nhìn thấy tình hình không ổn, vội quát :- Các người chớ động thủ. Cả bọn trố mắt ngạc nhiên, Tiểu Trầm.
4 Liễu Phụng Minh hỏi :- Từ đây ra khỏi thành mất bao nhiêu thời gian?- Rất nhanh! Liễu huynh, đầu đuôi là. . . Tống Linh Công mới mở lời hỏi, lại bị Liễu Phụng Minh cắt ngang :- Nhà Tống huynh có gì đáng giá không?Tống Linh Công ngớ người ra, thầm nghĩ :- "Sao lão ta hôm nay làm những chuyện kỳ quặc nói những điều không đầu không đuôi".
5 Mà quyền pháp Hải Thiên Cô Yến sử dụng, chính là Hóa Cốt thần quyền. Từ khi Hải Thiên Cố Yến lặng mất tung tích, trong giang hồ không có quyền pháp nào kỳ dị tuyệt luân như vậy.
6 Thạch Lân thuở thiếu thời cũng được xưng là Mỹ nam tử. Giờ thấy chàng thiếu niên tuấn mỹ đó, trong lòng thầm luyến tiếc về một thời đã qua. Chàng thiếu niên vừa bước ra khỏi kiệu, bọn tửu bảo lập tức cung kính đón chào.
7 Qua mấy vòng rượu, Hồ Chi Huy dường như đã quên hẳn chín thi thể chết một cách thảm thiết trong rừng. Thạch Lân vẫn không quên, nhắc lại :- Đại danh "Thiết Kỵ Thần Tiên đội" mấy năm gần đây tại hạ cùng từng nghe đến.
8 Nhưng liên quan như thế nào?Thạch Lân suy nghĩ mãi vẫn không ra. Mao Băng sau khi rời khỏi nhà, người trong Trung Nguyên chỉ có anh ta biết Mao Băng bị hai quái khách bất đi, nhưng anh ta không nói ra, vì nghĩ rằng nói ra làm gì?Hồ Chi Huy uống xong cốc trà, bước tới cạnh bàn định pha cốc khác, bỗng thất thanh kêu lên :- Thanh Kim kiếm đâu?Ngẩng đầu lên nhìn, song cửa vẫn đóng kín, gã ta án tay trên bàn tống cửa bay ra, bên ngoài là tiểu viện, không có một bóng người.
9 Đột ngột có một chiếc thuyền nhỏ từ xa lao nhanh tới như tên. Người điều khiển thuyền không những quen với nghề sông nước, mà còn thể hiện thân thủ xem ra không phải tầm thường, trong nháy mắt đã cặp tới sát.
10 Mậu Văn thầm buồn cười :- Xem ra bọn họ ai cũng đều có tình tứ đối với Mao Văn Kỳ?Chàng mỉm cười nhìn bọn họ đoán tiền, nhưng nếu như bốn thiếu niên kia nhận ra ẩn ý trong nụ cười của chàng, thì e rằng không có ai dám nhận là "Sứ giả cho mỹ nhân".
11 Thiết Thủ Tiên Viên Hầu Lâm trợn tròn đôi mắt như định nổi cơn thịnh nộ, nhưng cố dằn lòng lại, ôm quyền chào quanh một lượt, miễn cưỡng cười nói :- Tại hạ để cho chư vị tiền bối võ lâm phải đợi lâu, thật đắc tội với chư vị, đáng chết.
12 Mao Văn Kỳ đến lúc này mới hiểu được phần nào sự tình, nhưng vẫn không rõ báu vật đó là gì càng không hiểu Hầu Lâm sao lại biết được những điều đó, nghe Tiêu Trì nói, nàng không nén được nỗi nghi vấn trong lòng, định mở lời hỏi, nhưng Lâm Kỳ Trinh đã cười khanh khách lên tiếng.
13 Mao Văn Kỳ bĩu môi :- Muội đợi không được. . . Đang nói nửa lời lại thấy Mặc Nhất thượng nhân cũng đứng dậy tuyên một câu Phật hiệu lớn tiếng :- Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không sai, mọi sự đều có định số.
14 Lúc này Mậu Văn cũng quay đầu lại, mắt chàng chạm ngay vào ánh mắt của Mao Cao. Mao Cao mỉm cười hỏi :- Mậu lão đệ đứng ở đây có phát hiện gì không?Mậu Văn lúc lắc đầu.
15 Lam y nhân đi ngang qua, Mậu Văn quay đầu nhìn theo, thấy người đó cũng quay lại nhìn mình, chàng bất giác đỏ mặt quay đầu lại nhưng trong lòng vẫn mê mẩn như say Mao Văn Kỳ giậm nhẹ chân, nói giọng hờn dỗi :- Người ta hỏi Văn ca, sao Văn ca không trả lời lẽ nào điếc hay sao?Mậu Văn nhìn thiếu nữ ngang bướng, chân tình này, trong lòng nổi lên bao niềm cảm xúc.
16 Thụy Mộc Phương Chính trầm ngâm một lát nói :- Tại hạ một phần ngầm bội phục tài bơi lặn của huynh đệ họ Long, một phần lại cảm thấy kỳ quái. Ngũ Hồ Long Vương đã hơn hai mươi năm nay biệt mất tung tích, trong giang hồ không có người nào biết được nơi ẩn cư của lão ta, thế nhưng thiếu niên thư sinh đó niên kỷ còn trẻ sao lại biết được tung tích của Long lão tiền bối? Đồng thời còn có lệnh của Long lão tiền bối.
17 Mậu Văn thất kinh giật mình, đáp chân xuống đất, người đó đã lên tiếng tiếp :- Vào đi, trong này không có ai nữa cả. Nhận ra đối phương, Mậu Văn thở phào một tiếng, thì ra người đó không là ai khác ngoài Thạch Lân.
18 Bạch Y nữ nhân phất chưởng đến nữa đường, nghe gọi liền đột ngột thu hồi chưởng lực, búng người lùi lại bên tường, trừng mắt nhìn Mao Văn Kỳ quát :- Ta ra tay là vì ngươi, ngươi lại nói như vậy.
19 Cả bọn vô cùng cảm kích, đến độ ấp úng nói không ra lời. Bọn họ tuy là những người thô lỗ, nhưng rất trung thành. Ngưu Tam Nhãn cũng cảm kích nói :- Công tử, tiểu nhân đã nói với họ, công tử đối đãi người khác rất phải lẽ.
20 Mậu Văn nói giọng thành thực lễ độ, nhằm xoáy sâu vào tâm lý đối phương. Uông Nhất Bằng cười ha hả nói :- Thật không ngờ các ha niên kỷ còn trẻ, dáng vẻ thư sinh, đối với đạo võ công lại có kiến giải tinh diệu như vậy.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26