21 Ba người cũng bước ra khỏi tửu điếm, hai con tuấn mã đứng hứng gió giữa đêm khuya, đã không hí vang, cũng không nhích động, toàn thân đều trắng toát thoáng nhìn qua đủ biết đây là một đôi ngựa tốt được tuyển lựa từ trong cả ngàn vạn con.
22 Trương Nhất Thông buột miệng thốt lên :- Không ngờ rằng Thất kiếm Tam tiên danh chấn giang hồ lại có loại người như vậy. Thất Khiếu Vương Bình cười nhạt nói tiếp :- Mao Cao đã vậy, nhưng trong Thất kiếm Tam tiên lại còn người đáng sợ hơn nữa.
23 Mậu Văn rụt tay lại như không hề có chuyện gì. Trình Phong trong lòng kinh nghi, không biết đối phương đưa đũa như vậy là cố ý hay vô tình?Qua vài tuần rượu Trình Phong đã "thực nhi bất tri kỳ vị", nuốt chẳng vô, Mậu Vãn vẫn cười điềm nhiên, anh mắt của Hoàn Hồn vẫn đờ đẫn và lạnh hao.
24 Ông ta bước đi xem rất thong thả, kỳ thực lại nhanh phàm tốc, nếu không phải là bậc có khinh công siêu nhân, sẽ không có bước đi như vậy. Mậu Văn trầm giọng nói :- Vị đạo nhân đó ngươi đã gặp qua lần nào chưa?Trình Thất nhíu mày trả lời :- Đạo nhân đeo kiếm, trong võ lâm ngoài đệ tử Võ Đương ra không có mấy ai.
25 Hồ Chi Huy không nén chịu được nữa, bèn ho khan một tiếng, nói :- Đại sư thần lực như vậy, không biết. . . Loạn Phát Đầu Đà bỗng quát lớn cắt ngang lời nói đối phương :- Không phải.
26 Không Ảo đại sư đứng dậy khỏi ghế, thấy Lương Thượng Nhân vẫn quỳ một chỗ, nói giọng bi thương :- Đệ tử sao không nhớ lão tiền bối được, đệ tử tuy ngu muội nhưng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu không có lão thì đệ tử đã phân thây nát cốt từ lâu, đâu còn có ngày hôm nay.
27 Qua ngữ khí nói ra đủ rõ rằng thiếu niên thư sinh đó vốn chính là Mao Văn Kỳ, ái nữ của Linh Xà Mao Cao. Nhưng nàng ta không phải đi trở về với sư phụ rồi sao? Sao lại quay lại Giang Nam?Thiếu niên có lên Thiết Bình cố ý than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng :- Cô nương nếu nói như vậy, thì ta sẽ không có gì để nói nữa.
28 Mậu Văn trên môi hiện nụ cười khinh thị, lạnh giọng :- Không sai, chính ta. Trình Phong trợn mắt thốt lên :- Cừu. . . nợ máu. . . nợ máu. . . nợ máu. .
29 Trình Thiêm cười khà khà nói :- Đương nhiên là bái Hải Thiên Cô Yến làm sư phụ. Mao Cao đầu óc chao đảo, lùi lại mấy bước liên tiếp, ngồi bịch xuống ghế, Nhân Mệnh Liệp Hộ cũng nhào người xuống ghế, "choang" một tiếng, cái bát trên bàn bị lão ta quơ tay đụng rơi xuống đất vỡ hai.
30 Mộ Dung Tích Sinh cười nhạt nói :- Cách đây mười mấy năm, lúc ta đang còn nhỏ vào một đêm nọ bỗng có một đại hán máu me đầy người bò vào nhà ta, người đó chính là Thiểm Điện Thần Đao Chu Tử Minh.
31 Huynh đệ họ Uông, Hà Sóc song kiếm nhìn nhau không nói lời nào. Họ thấy tình cảnh trước mắt, trong đầu nghĩ lai những nói của Mậu Văn. Cả hai cũng thầm nghĩ :- "Mao Cao gần đây cuồng ngạo như vậy, dung túng nữ nhi làm điều vô lễ đối với bậc trưởng bối.
32 Gã ta vận toàn bộ chân lực tụ ở tay phải, thấy kiếm phong còn cách người chưa đến một xích, đột ngột quay thủ uyển, ngọn trường tiên tợ như con linh xà vây lấy kiếm đối phương.
33 Cưu Thứ chợt xếch ngược đôi mày kiếm, quát lớn :- Lão ta ám hại phụ thân ta thế nào? Kể cả thi cốt cũng chẳng vẹn toàn. . . Chàng liền phóng người lao đi, vì ngọn lửa hận thù đã trỗi lên mãnh liệt, thiêu đốt tất cả những tình cảm trong lòng.
34 Bốn người vờn quanh nha một hồi, đến khi dừng lại Mộ Dung Tích Sinh không còn biết ai là Cưu Thứ. Nhưng bọn Cưu Thứ cũng không nhận ra ai là Mộ Dung Tích Sinh, vì cả bốn người đều có thân pháp kỳ dị tuyệt luân.
35 Mao Cao chăm nhìn chiếc hài, lắc đầu trả lời :- Mao mỗ chưa từng thấy vật này. Không Ảo đại sư đưa chiếc hài sang phía Lương Thượng Nhân, hỏi :- Lương thí chủ đã nhận ra vật này từ trước rồi chứ?Lương Thượng Nhân nghiêm túc trả lời :- Đây là một tín vật của Vạn Diệu tiên sinh lão tiền bối, một vị ân nhân rất lớn trong đời tại hạ.
36 Úy Trì Văn trút cơn phẫn nộ tung chưởng đánh vào Không Ảo đại sư. Bỗng nghe Mao Cao quát :- Ngừng tay. Để ta hỏi lại xem!Bọn Úy Trì Văn quả nhiên không dám động thủ tiếp, vội thu hồi thế chiêu, chỉ biết nhìn chòng chọc vào Không Ảo đại sư với ánh mắt bi phẫn tột độ.
37 Đây chính là lúc đen tối nhất trước lúc trời sáng. Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình vừa bước lên đại điện, liền dừng chân quay lại vái Lôi Điện Kiếm Bành Quân một lễ, trầm giọng :- Bành huynh giữ miệng kín thật, tiểu đệ cảm kích vô cùng.
38 Cả hai cùng cất giọng cười nói :- Các hạ nhãn lực quả lợi hại. Rồi đưa tay lột tấm mặt nạ ra. Chu Bạch Vũ tươi cười tiếp lời :- Chỉ cần có ánh sét chớp sáng, tại hạ sẽ nhận ra diện mạo nhị vị.
39 Cưu Thứ phát giận, lớn tiếng :- Thán thể ta được ân phụ mẫu sinh thành, nam nhi hán tử trượng phu đâu có lý gì đi tự hủy hoại thân mình?Mộ Dung Tích Sinh bèn nói :- Vậy ngươi chớ nhiều lời, tìm ra Văn Kỳ ta sẽ thả ngươi ra.
40 Không biết thời gian trải qua bao lâu, ngọn đèn trên bàn sắp tắt. Cưu Thứ buột miệng hỏi :- Ngươi ở lại nơi đây có phải là muốn đợi người khác tới không?Mộ Dung Tích Sinh nói :- Ngươi không biết cứ điểm số năm của lão ta ở đâu, đương nhiên phải đợi người đến để bắt họ đem ta đi.