1 Bí đạo đột ngột chấm dứt. Thay vào đó lòng bí đạo mở rộng ra thành một thạch thất âm u trầm lặng. Với sắc mặt ngưng đọng như mọi người vị trưởng lão cao niên nhất trong Tam lão chợt tiến nhanh đến phía tả của thạch thất.
2 Họ có ba người đều vận nho phục, người có niên kỷ độ tứ tuần chợt nhìn vị văn nhân có niên kỷ cao hơn đôi chút hỏi :- Nhị lão gia tin chắc y sẽ đến ?Vị văn nhân cao niên gật đầu :- Gia huynh dù sao cũng có một thời nhận làm sư gia cho Hà Tử Kiên, cốt nhục duy nhất của y.
3 Sau một lúc lâu thấp thỏm chờ đợi cả hai gã khất cái cùng đứng lên khi thấy người ấy rốt cuộc cũng rời khỏi tửu lầu sau khi đã no say. Trời tối dần !Tuy thế hai gã khất cái chỉ dám lẽo đẽo bám theo sau nhân vật nọ Ở một khoảng cách khá xa.
4 Cứ mỗi lần lão Tạ Bất Nghi đường chủ Hình Đường xuất hiện là mỗi lần làm cho Mạnh Đạt Nhân tăng thêm nghi ngờ. Tạ Bất Nghi đã hỏi đi hỏi lại mãi câu chuyện đã xảy ra cho Mạnh gia, không biết bao nhiêu lần mà nói.
5 Còn đang ngơ ngác, Mạnh Đạt Nhân chợt hoang mang khi thấy một lão nhân bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh. Lão nhân chợt thì thào :-Thiếu hiệp chớ vội tin Tạ Bất Nghi.
6 - Mạnh Đạt Nhân ! Sao ngươi tự ý bỏ đi và còn đi đến tận chốn xa xôi này ?Câu quát hỏi, nửa như quở trách nửa như mai mỉa châm chọc, vang lên quá bất ngờ khiến Mạnh Đạt Nhân giật mình.
7 Nhìn lão nhân chậm chạp nhấp từng giọt nước được nhỏ ngay vào giữa đôi môi khô nẻ của lão, Mạnh Đạt Nhân động tâm, không thể không nghĩ đến đó sẽ là hình ảnh của chính bản thân nếu thật sự bị giam giữ mãi ở Hắc Thạch Đảo hoàn toàn bị cách biệt này.
8 Nhìn thấy Mạnh Đạt Nhân ung dung xuất hiện, gương mặt hốc hác của lão nhân trở nên biến sắc :- Đã ba ngày. . . ba ngày qua ngươi ẩn nấp ở đâu ?Mạnh Đạt Nhân nhìn lão nhân bằng ánh mắt dò xét :- Cũng là ba ngày tiền bối thêm vào khoảng thời gian không hề có mẩu vật thực nào cho vào bụng, liệu tiền bối còn năng lực tiếp tục cùng vãn bối giao đấu ?Lão nhân phẫn uất :- Ai bảo ngươi lão phu không có năng lực ? Xem chưởng !Vù.
9 Hắc Thạch Đảo từ lâu luôn hoang vắng và đó là điều hằng ám ảnh Mạnh Đạt Nhân, lo rằng sẽ không có ngày quay lại đất liền. Thế nhưng, riêng hôm nay Hắc Thạch Đảo bỗng trở nên náo nhiệt và tuy đang có một chiếc thuyền của thủy trại Hoàng Hà neo cách bờ không xa, nhưng sự hiện diện của chiếc thuyền lại làm cho Mạnh Đạt Nhân lo sợ.
10 Mạnh Đạt Nhân lên tiếng hỏi sau một lúc lâu yên lặng :- Sao chủ nhân biết nhị sư huynh sẽ đến đây mà chờ đợi ?Nàng mỉm cười, đưa tay chỉ vào một hình vẻ nguệch ngoạc cạnh đó :- Công phu bổn phái hầu hết đều dựa vào Phi Vân bí kíp.
11 - ! sư huynh ? Đại sư huynh đến tự bao giờ ? Là tự đại sư huynh đến đón muội hay do sư phụ sai phái ?Khác với ánh mắt lạnh lùng vẫn dành cho Mạnh Đạt Nhân ngay từ lúc đầu, trang kiếm khách nhất mực anh tuấn nọ lập tức bao phủ toàn thân Bạch Quan Nguyệt bằng ánh mắt nhìn ấm áp :- Đã quá chậm so với hạn kỳ muội phải đến Tam Điệp Cốc.
12 . . . Bóng chiều nhập nhoạng, khiến bóng nhân ảnh của Bạch Quan Nhật cơ hồ lẫn vào nền vách đá sẫm màu. Bạch Quan Nhật phục người xuống nền đá, đưa đầu ra ngoài miệng vực mắt nhìn xuống tai lằng nghe, miệng gào gọi :- Mạnh Đạt Nhân ! Mạnh huynh đệ !Sau đôi ba lần gọi như vậy, lần sau lớn hơn lần trước hai mắt Bạch Quan Nhật vụt sáng rỡ vội vàng đứng dậy.
13 Ưứng trước ngôi mộ mới đắp, nơi yên nghĩ mãi mãi của nhị trưởng lão, Bạch Quan Nhật sau một lúc lâu trầm lặng chợt lên tiếng :- Mạnh huynh đệ đoán thử coi liệu đối phương có tìm ra nơi cất giấu tín vật của nhị trưởng lão chưa ?Mạnh Đạt Nhân lập tức nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Bạch Quan Nhật ngay sau khi nhìn vào đôi hài của nhị trưởng lão Mạnh Đạt Nhân trầm giọng :- Nếu tại hạ hiểu không sai trong hai chiếc hài của lệnh trưởng lão không hề có tín vật ?Bạch Quan Nhật chậm rãi gật đầu :- Không có! Và ta nghĩ phải chăng do nhị trưởng lão đã đến lúc kề cái chết nên thần trí không còn minh mẫn, nên nhị trưởng lão đã lẫn lộn chỉ sai nơi cất giữ tín vật ?Mạnh Đạt Nhân chợt liếc mắt nhìn Bạch Quan Nhật :- Liệu Bạch huynh có tin vào nhận định của chính Bạch huynh không?Theo tại hạ, từng lời nói của lệnh trưởng lão, Bạch huynh hãy nhớ lại đi, như không hề có câu nào hồ đồ, cho thấy lệnh trưởng lão không tỉnh táo.
14 Khe vực đương nhiên phải sâu thật là sâu, điều này không làm Mạnh Đạt Nhân lo ngai bằng địa hình thường có ở những khe vực. Đó là mức độ hẹp của khe vực.
15 Bầu không khí hoàn toàn tỉnh lặng khi Mạnh Đạt Nhân xả công, khôi phục nguyên trạng. Sau một lúc lâu dùng bí thuật Địa Thính để ngưng thần nghe ngóng, Mạnh Đạt Nhân thận trọng bước đi theo ngách đá.
16 Ở một nơi tranh tối tranh sáng như lòng động thất cốc Tam Điệp, việc Mạnh Đạt Nhân đứng yên như pho tượng, mắt đăm đăm nhìn vào vách động quả là hành vi khác thường.
17
18 Lần đầu tiên Mạnh Đạt Nhân được đối diện cùng một lúc với nhiều nhân vật Thần Môn. Không những thế, đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Đạt Nhân biết rõ ai là tam trưởng lão, kẻ đã từng nhẫn tâm hạ thủ nhị trưởng lão để chiếm đoạt tín vật tuyển chọn.
19 Môn chủ ! Thuộc hạ chỉ tìm thấy thi thể vỡ vụn của Vũ Văn tam chuyên sứ. Riêng tiểu tử thì như đã mất luôn cả xác. Tiếng bẩm báo làm cho Mạnh Đạt Nhân hồi tỉnh.
20 Mục Cổ Mỹ Kỳ lao đến với tiếng thét uy hiếp :- Quỷ môn quan vô nẻo ngươi lại tự ý tìm vào, càng giúp ta đỡ phải tìm kiếm ! Hãy mau theo ta vể Hắc Thạch Đảo !Vù !Mạnh Đạt Nhân hiểu rõ ý đồ của mụ.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100