1 Hai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt.
2 –—Chờ đến lúc Nhạc Phụng Giao nhẹ bớt cơn sầu thảm, Tần Bảo mới cất giọng nhẹ nhàng:- Nhạc tiểu thư, người đã chết đi rồi không bao giờ sống lại, tiểu thư hãy bớt cơn sầu thảm, lo mai táng Nhạc tiền bối rồi nhanh lẹ rời khỏi cánh rừng nguy hiểm này vì trời sắp tối đến nơi rồi.
3 –—Đại tửu lầu Hoàng Hạc hôm nay náo nhiệt. Rộn rịp khác hơn ngày thường. Người ra kẻ vào tấp nập. Đại tửu lầu này chính là nơi tập trung các tin tức sốt nóng trên giang hồ và bọn cao thủ hắc bạch muốn biết tin đều đến nơi này.
4 –—Hắn nhìn ả thiếu nữ áo đỏ quát :- Yêu nữ phải chết. Đại hán họ Tôn phóng chiếc đũa dính đầy máu nhằm vào yết hầu ả thiếu nữ áo đỏ. Mọi người la hoảng :- Tránh mau.
5 –—Cả bốn tên sát thủ cùng hiểu chính gã thiếu niên mặt mũi đen sì vừa xuất thủ chứ chẳng còn là ai nữa. Hai tên sát thủ kia kinh khiếp trố mắt nhìn gã thiếu niên đứng bất động.
6 –—Tần Bảo nghênh mặt:- Ta thách cô nương đấy. Ta biết cô nương không xuống tay được đâu. Vu Sơn Ma Nữ thét:- Người đã lầm. Ngươi phải chết. Này, ngươi hãy xem ta giết ngươi đây.
7 –—Người trên cây như ngọc, ngựa trắng như tuyết, Tần Bảo buông lơi dây cương cho con bạch mã đi chầm chậm, mắt nhìn cảnh sắc trời chiều, những giọt nắng vàng đậu trên tầng cao cành lá cổ thụ bên đường.
8 –—Tần Bảo cười lớn:- Hay… hay…Diễm Diễm Thư nhìn Tần Bảo ngạc nhiên:- Đệ đệ cười gì vậy?Tần Bảo đáp:- Tiểu đệ cũng vừa gặp một nữ nhân giống như tỷ tỷ.
9 –—Tần Bảo chợt dừng con bạch mã lại bên đường vì vừa nghe có tiếng động trên ngọn núi. Chàng đưa mắt nhìn lên đỉnh núi. Tần Bảo trông thấy giữa khoảng bình nguyên dài rộng chừng hai mươi trượng, có mấy cây cổ thụ tàng lá che phủ, hai vị lão nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai ngọn chưởng xáp vào nhau như dính chặt.
10 Vầng trăng trên đỉnh đầu hai vị lão nhân càng lúc càng đậm hơn, dĩ nhiên hai bên đang dốc hết nguồn nội lực cuối cùng trước khi có người nằm xuống, hoặc cả hai đều tử nạn.
11 –—Nhìn theo chiếc bóng Đô Dị Tẩu, Tần Bảo khen thầm:- Lão tiền bối này đúng là một con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi thân pháp cao thâm không thể nào tưởng tượng.
12 Chiều lại, những giọt nắng vàng còn đọng trên những tàng cổ thụ hai bên quan đạo, người ngựa của Tần Bảo và Tào Can đã tới một vùng đồi cỏ xanh ngát bao la.
13 Tào Can đáp:- Đó là những gian trại của những người dân du mục, chăn nuôi cừu, ngựa và các loại súc vật khác cần phải có cỏ non, nên cất lều giữa những cánh đồng này mới đủ thực phẩm cho bọn chúng ăn, nơi đây ngu huynh đã từng qua lại mấy lần rồi nên huynh biết rất rõ.
14 Đêm dần dần vào khuya. . . Cảnh vật chung quanh các trang trại mập mờ dưới ánh trăng khuya vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng gió từng cơn thổi rì rào từ ngoài cánh đồng cỏ bát ngát đưa vào.
15 Gã thiếu niên áo gấm trợn mắt:- Anh em chúng ta không mang theo Đoạn Trường thảo, chỉ có một vật rất quí, sợ các người không chịu nhận. Tên đại hán bịt mặt cao lớn hỏi:- Món vật gì?- Món vật của danh gia họ La, các ngươi có bằng lòng nhận nó hay không?- Món vật đó tên gì?- Ám khí Quỉ Kiến Sầu!Bốn tên đại hán bịt mặt cùng lui về phía sau một bước nhìn gã thiếu niên chằm chằm.
16 Miệng thét, Tần Bảo vừa bắn ra hai đạo chỉ nhằm hai thanh giới đao của hai tên đại hán bịt mặt vừa chém tới La Yến. . . như làn chớp. Kẻng. . . kẻng. .
17 Tần Bảo đứng nhìn theo chiếc bóng La Yến đến xuất thần. Chàng không thể ngờ sự tình quái dị lại xảy ra như vậy. Chỉ vì buổi chiều, trông thấy hai con ngựa hồng tuấn mỹ, chàng bật khen tuyệt đẹp, ả tưởng lầm chàng khen ả nên mới phát sinh chuyện kỳ dị này.
18 –—Phía đằng kia La Hải cũng gặp lại La Yến mặt tươi như hoa. Ả nghĩ: chắc chắn Tần Bảo sẽ tới Ngũ Nhạc cầu hôn theo lời đã hẹn. La Yến hỏi La Hải:- Đại ca, hai tên bịt mặt quái quỉ kia bỏ chạy đi đâu rồi, đại ca có giết được tên nào không?La Hải lắc đầu:- Bọn chúng đã bỏ chạy đi biệt dạng, ngu huynh và vị đại huynh kia đuổi theo không kịp.
19 –—Sáng ra, Tần Bảo và Tào Can thức dậy rất sớm tới gian trại vấn an lão nhân trại chủ. Lão nhân trại chủ tỏ lòng luyến mến Tần Bảo, cầm giữ hai người ở lại một ngày, làm thịt một con dê, nấu mấy món ăn đãi đằng, đưa hai người đi xem qua các chuồng lừa, ngựa và cánh đồng cỏ xanh bao la.
20 –—Ngủ một giấc dài tới khuya, Tần Bảo tỉnh rượu ngồi lên nhìn thấy gian phòng tối om mới hay trời đã về đêm từ lâu rồi. Chàng bước xuống giường tìm một cây nến chủ phòng đã đặt sẵn thắp lên sáng cả gian phòng.