61 –—Nhận lấy chiếc hộp linh đan của Chử Đồng tử trao cho cất vào lòng, Một Anh đặt Tần Bảo nằm ngang trong lòng, giật sợi dây cương, con bạch mã cất bốn vỏ phi nhanh như gió lốc.
62 –—Nhờ lão đại kỳ nhân Đô Thiên Dị Tẩu xuất hiện cứu nguy, thoát khỏi trận ám khí Quỉ Kiến Sầu, Mộ Anh thúc ngựa đi nhanh không dám ngừng nghỉ. Nàng đi cho đến khi vầng trăng lên cao ra khỏi dãy núi Ngũ Nhạc, đến một cánh rừng trầm mặc.
63 –—Sáng ra Tần Bảo và Mộ Anh thức dậy thật sớm. Hai người ra ngoài cánh rừng tìm nước suối để tắm rửa, rồi lên ngựa rời khỏi ngôi chùa cổ. Ra ngoài quan đạo, Tần Bảo hỏi Mộ Anh:- Anh muội có định trở về núi Tây Nhạc thăm nhạc phụ hay không ?Mộ Anh lắc đầu:- Muội không trở về Tây Nhạc.
64 –—Sư Đầu Nhất Thánh qua sang hướng Sư Đầu Nhị Thánh, trỏ Mộ Anh bảo:- Nhị đệ hãy mau bắt ả kia thay vào ả con gái vừa bỏ chạy, lát nữa tiếp tục hưởng lạc, phần gã tiểu tử này lão huynh sẽ giết gã trừ hậu họa.
65 –—Hiểu ngay Sư Đầu Nhị Thánh hạ độc từ trước khi phóng thích Mộ Anh, Tần Bảo nổi giận thét:- Lão quỉ, ngươi vừa bày trò đê tiện đây? Ngươi ám toán Anh muội của ta phải không?Sư Đầu Nhị Thánh nhét vội một viên linh đan vào miệng Sư Đầu Nhất Thánh.
66 –—Đã hai ngày một đêm trôi qua rồi, Tần Bảo đi khắp nơi, từ thị trấn này tới núi rừng khác vẫn chưa tìm được thần y nào chữa nổi chứng Hóa Cốt Tán Thần Hoàn cho Mộ Anh.
67 –—Bạch Phát Thần Đồng phẩy bàn tay trắng nõn sang Tần Bảo trịnh trọng:- Quẻ Ma Y tướng pháp ứng nghiệm cho tiểu huynh đệ là như vậy. Lão phu thấy cũng cần nhắc lại với tiểu huynh đệ thêm một lần nữa: Kể từ phút giây này tiểu huynh đệ hãy cẩn mật đề phòng đối với các trang tuyệt thế mỹ nhân, bằng không chắc chắn tiểu huynh đệ không khỏi mang lấy đại hoạ vào thân.
68 –—Thời gian đã quá khẩn bách. Tần Bảo thúc ngựa chạy nhanh như gió cuốn. Mặt trời đã xế bóng qua tàng cây, sắp trở về chiều, chỉ còn một vài giờ nữa chừng Hoá Cốt Tán Thần phát tác trong người Mộ Anh.
69 –—Tần Bảo vẫn khẩn khoản:- Xin tiền bối rủ lòng thương cho tiểu bối được vào trong, trọn đời tiểu bối xin ghi tạc công đức của tiền bối. Mãnh thần quát:- Cút đi ngay, chậm trễ sẽ mất mạng, ta không muốn nghe ngươi nói một lời nào cả.
70 –—Trầm Mạch chỉ vốn là ngón võ công tuyệt kĩ của Thiên Tà Đại Ma Tôn, nội tổ chàng, từng gây chấn động trên chốn giang hồ gần hai mươi năm về trước đã đánh bại hàng trăm cao thủ võ lâm.
71 –—Mộ Anh lo sợ:- Tần ca ca hãy cẩn trọng, muội xem Thần Y Trại Biển Thước công lực siêu phàm không hiểu ca ca có chống nổi ba chiêu của lão hay không?Tần Bảo trấn an:- Anh muội, tình thế này không còn cách nào hơn được.
72 –—Một lúc sau, Thần Y Trại Biển Thước cất giọng trầm trầm:- Tiểu tử, ngươi vừa xuất chiêu Vô Cực Thần Công có phải không?Tần Bảo gật đầu:- Thưa lão đại tiền bối đúng vậy.
73 –—- Tần ca ca…Một giọng nói của nàng con gái trong như tiếng ngọc chạm lọt vào tai Tần BảoĐang mơ màng, Tần Bảo giật mình mở choàng hai mắt, nhìn kỹ lại Mộ Anh đã đứng trước mặt tươi cười.
74 –—Người ngựa tới một thị trấn nhỏ, Tần Bảo quay lại Mộ Anh:- Anh muội, chúng ta hãy vào thực quán phía trước ăn uống rồi sẽ tiếp tục lên đường. Mộ Anh gật đầu:- Tần ca ca nói đúng lúc.
75 –—Mộ Anh góp ý:- Tần ca ca, cứ như thiện kiến của muội: Có lẽ, có một tên bại hoại nào đó giả mạo ca ca, dùng uy tín lớn lao của Thần Châu tiền bối, lôi cuốn các cao thủ hữu danh trên giang hồ, lập giáo phái m thần giáo, bánh trướng thế lực khắp cả hai vùng Trung thổ để độc bá võ lâm đúng như họ Vương vừa nói, ca ca thấy có đúng vậy không?Tần Bảo gật đầu:- Anh muội nói đúng, những lời họ Vương, họ Hồ xem qua là sự thật, nhưng huynh đang phân vân, có một điều huynh chưa nghĩ ra được.
76 –—Một lão đại phú gia vận áo gấm sang trọng, cùng đi với một ả thiếu phụ cực kì xinh đẹp xiêm y lộng lẫy, châu ngọc đeo lấp lánh đầy mình len vào đám đông quan khách và quần hùng tiến vào con trải đá vào Tần gia bảo.
77 –—Tân lang tiếp:- Nhân dịp này, tại hạ tuyên cáo trước chư vị anh hùng, hào kiệt hải, nội, tại hạ thành lập một đại giáo phái lấy tên là m thần giáo…Hàng ngàn quan khách lẫn quần hùng vỗ tay như sấm nổ vang dội khắp cả trong ngoài Tần gia bảo.
78 –—Chiếu ánh mắt sắc nhìn Tần Bảo một lúc, tân lang cất tiếng cười khanh khách. Hắn ngạo mạn:- Lão đại phú gia định lên đây bán châu báu ngọc ngà cho ta đó phải không?Tần Bảo lạnh lùng:- Nói nhảm! Ta lên đây để vạch bộ mặt giả hiệu của ngươi coi ngươi chính thật là ai, dám cả gan mạo nhận phỉnh gạt quần hùng và vị cô nương kia.
79 –—Tần Bảo dừng lại, trợn mắt nhìn tân lang, trong óc toan tính diệu kế lột cho bằng được chiếc mặt nạ trên gương mặt tân lang xem hắn là ai, để làm sáng tỏ chân giả đối với quần hùng đang hoang mang.
80 –—Tân lang hiện ra một bộ mặt khác không phải là Tần Bảo. Bộ mặt gian ác, nham nhở. Một cao thủ hô to:- Tào Can!Một cao thủ khác hô tiếp:- Tào Can! Tên đệ tử của Tây Nhạc Mộ Hoằng!Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ kẻ giả mạo Tần Bảo là Tào Can.