81 –—Trên lễ đàn, Tần Bảo thi triển khinh pháp phóng lên lưng chừng chợt nhận ra một vùng ám khí đen sì cực nhỏ từ trong lòng bàn tay Tào Can bắn tới nhanh như chớp không tài nào tránh né cho kịp nữa.
82 –—Tần Bảo vừa vào toà đại sảnh. Dương quản gia từ trong nội thất bước ra. Lão đi nhanh tới đứng trước mặt Tần Bảo, khom mình:- Xin thiếu chủ tha thứ cho tội ngu xuẩn của lão nô đã lầm tên quỷ quyệt.
83 –—Tần Bảo cho bạch mã đi chầm chậm, mắt ngắm cảnh tươi đẹp trời chiều. Trước mắt chàng là sông Hoàng Hà nước cuồn cuộn chảy, sóng vỗ trùng trùng, xa xa dãy núi xanh lơ nối tiếp nhau với một cánh rừng già trùng điệp.
84 –—Tần Bảo kinh hãi thét:- Ngưng tay!Tiếng hét của chàng xé tét không gian, khiến cho lão nhân áo tía đã phải giật mình thu hồi năm ngọn quỉ trảo lại. Lão quay mặt lại nhìn.
85 –—Cáp Nhĩ lạt ma hãi hùng gầm to:- Tiểu quỉ quá ác độc. Song chưởng của lão giở lên xòe xuống. Hai đóa hoa sen khổng lồ từ chưởng trung của Cáp Nhĩ lạt ma bay lên đón lấy hai vùng khí thể đỏ, xanh vừa ập xuống, hai tiếng nổ long trời lở đất.
86 –—- Tần Bảo. . . Tần Bảo. . . Đang cho con bạch mã đi chầm chậm, mắt nhìn cảnh sắc núi về chiều. Những vệt nắng vàng đáp trên tầng cây cổ thụ, mấy con chim đo trời, lòng cảm khái Tần Bảo toan cất tiếng ngâm nga vài câu thơ cổ, chợt nghe có tiếng gọi của người con gái ở phía sau lưng, chàng giật mình ngoảnh lại nhìn.
87 –—Hoàng hôn vừa xuống!Người ngựa Vu Sơn Ma Nữ và Tâm Bảo đã tới cánh rừng già cây cối và lá mờ mờ, âm u, lạnh lẽo. Vu Sơn Ma Nữ báo hiệu- Tới rồi động Tam Yêu của ba con yêu phụ ở trong cánh rừng già này.
88 –—Vu Sơn Ma Nữ nói:- Ta không nghe bọn giang hồ nói tới chuyện này. Theo ta nghĩ có lẽ ba con yêu phụ phẫn hận bọn đàn ông bội bạc, gian ác nên giết thịt ăn cho hả giận, luôn rèn luyện bi pháp trường sinh sống lâu, trẻ đẹp mãi.
89 –—Còn lại một minh trong động Tam Yêu, trong lòng Tần Bảo vô cùng hồi hộp. Chàng không sợ những kẻ thù ở trước mặt, không sợ đấu võ công với bất cứ là ai dù là đại tuyệt thủ, đại ma đầu công lực cao thâm vô lượng mà chàng lại sợ kẻ thù trong bóng tối ám kích bất ngờ bằng độc châm.
90 –—Chẳng bao lâu Nguyệt Hồ đưa Tần Bảo tới một cái động đá có ánh lửa chập chờn bên trong. Nguyệt Hồ lướt tới hang đá, thân ảnh của ả như một chiếc bóng ma.
91 –—Chu Kiệt gật mạnh đầu:- Tiểu nhân sẽ giết gã. Tiêu nhân thà chết thì thôi chứ không cho bất cứ ai sờ mó vào tấm thân ngọc ngà của nữ chủ nhân. Nguyệt Yêu Hồ cười lạnh:- Máu ghen của ngươi quả thật là kinh khủng.
92 –—Trên chốn giang hồ xưa nay bọn nữ ma đầu, bọn hồ ly mặt ngọc thường xử dụng chất kỳ dâm, các loại dâm dược bằng độc hoàn đầu độc nam nhân để tận hưởng lạc thú tận cùng ái ân.
93 –—Vận mãi không thấy có một chút hiệu quả, lò lửa dục vẫn còn nguyên trong cơ thể, Tần Bảo than thầm:- Chết rồi! Từ nãy ta đã tận tâm tận lực rồi nhưng không có kết quả, bây giờ đành phải giao hoan với ả thôi, bằng không chốc lát nữa đây thân thể ta sẽ nổ tung ra từng mảnh cát bụi.
94 –—Tần Bảo khẳng khái:- Phải rồi. Bây giờ người hãy mau chuẩn bị trả lại món nợ máu cho vị nghĩa huynh của ta. Chàng vỗ một chưởng vào trái đồi tuyết phía bên trái của Nguyệt Yêu Hồ.
95 –—Tần Bảo kinh hãi:- Đúng rồi. Hai ả kia chính là Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ chứ chẳng còn là ai nữa. Hai ả sắp vào đây. Tánh mạng của ta đã hỏng rồi.
96 –—Hai ả yêu phụ Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ chưa biết Vô Cực Dị Nhân đã chết trong cánh rừng Mê Lâm kỳ trận của lão Đông Tà sau khi Tần Bảo đánh thắng lão.
97 –—Tần Bảo gật đầu:- Đồ ngốc!Nếu không phải ta giết ả yêu phụ đó thì còn là ai nữa chứ?Phấn Diện Hồ lẫn Mỹ Diện Hồ đều trố to mắt nhìn Tần Bảo. Phấn Diện Hồ hỏi:- Ngươi là đệ tử của lảo Vô Cực Dị Nhân phải không?Tần Bảo ngạo nghễ:- Phải thì sao?Phấn Diện Hồ nổi giận thét:- Chị em chúng ta sẽ bắt ngươi, cho ngươi uống một viên Cải Hồn hoàn trở thành một con thú mất trí, phục dịch cho chị em ta khoái lạc trong vòng một tháng, rồi sẽ làm thịt người nấu mấy món ăn.
98 –—Thình lình có một giọng nói già giặn trầm trầm chẳng hiểu từ đâu vọng tới đấu trường:- Hai tiểu yêu kia hãy dừng tay lại không được giết gã tiểu tử kia.
99 –—Người ngựa tới một khu rừng già rậm rạp, Tần Bảo ghìm cương dừng con bạch mã lại. Đưa mắt quan sát cánh rừng già một lúc, Tần Bảo lẩm bẩm:- Cứ địa của bọn Đoạn Hồn giáo đây rồi.
100 –—Hiểu ngay đó là bọn giáo đồ Đoạn Hồn giáo nghe thấy tiếng quát tháo, la hét giữa chàng và phó tổng lãnh sát thủ, bọn chúng chạy tới trợ chiến. Tần Bảo không muốn lộ diện ra sớm liền phi thân sang phía cánh trái của rừng.