1 Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập bước đi trước mở đường. Bốn ngọn roi da trên tay chúng chan chát vụt vào hai bên bất kể những người cư dân tò mò, háo hức xem người phạm nhân bị gông đi phía sau.
2 Yến Nhi và Mẫn Cơ vừa đặt chân xuống hết nấc cầu thang cuối cùng, hai nàng cảm nhận có những điểm dị biệt trước lúc bước vào tòa khách điếm này. Một khung cảnh nặng nề mà Yến Nhi và Mẫn Cơ có thể cảm nhận được.
3 Hán tử trung niên huýt sáo lần nữa, thì từ hướng Đông xuất hiện một con tuấn mã kéo theo cỗ xe phi nước kiệu về phía ba người. Tuấn mã dừng ngay trước mặt hán tử.
4 Bạch Hoa Lan cùng với Thế Lãm và Yến Nhi, Mẫn Cơ dừng bước trước một trang viện đã bỏ hoang lâu ngày. Bạch Hoa Lan quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ :- Chúng ta tạm dừng chân ở đây.
5 Tổng đàn Thiên giáo. . . Tấm liễn sơn son thiếp vàng treo trước cổng tam quan với mái vòm cong vút, hai bên là hai bức tượng sư tử nhe nanh múa vuốt trông thật sống động.
6 Kha Chấn Bình hướng dẫn Tổng tài Thái Minh Công rời tòa chính sảnh Thiên giáo đi theo một con đường rải sỏi, hai bên dọc theo con đường đó được trồng những bụi hoa cẩm chướng với những đóa hoa ửng màu tím thẫm.
7 Cỗ xe vừa dừng bánh, Yến Nhi thò đầu ra nhìn. Nàng phát hiện ngay tấm liễn với hai hàng chữ thảo viết cầu kỳ. "Giai nhân đối tửu mê hồn kháchAnh hùng diện ngộ Nguyệt Tình lầu.
8 Bạch Hoa Lan chẳng hề có ý phòng bị với Thế Lãm, hai người song hành rời Nguyệt Tình lầu. Thấy thái độ của đối phương không hề có ý niệm coi mình là đối thủ, Thế Lãm cũng chẳng màng đến việc phải cảnh giác với Bạch Hoa Lan.
9 Kẹt. . . Cánh cửa thư phòng của Thế Lãm từ từ hé mở, một lão bà len vào, dáng người lọm khọm ví như cành cây khô rệu rã sắp gãy ngang cố lê đến bên chiếc tràng kỷ.
10 Lan Hoa cung chủ bước vào thư phòng của Hoàng Thế Lãm. Nàng vận y phục Bạch Hoa Lan nhưng không che dung diện. Thế Lãm mỉm cười nói với Lan Hoa cung chủ :- Nàng chính là Bạch Hoa Lan?- Truy Hình Tướng nghĩ tôi là ai?- Lan Hoa cung chủ, chủ nhân của những loài lan.
11 Hủy bức thư, Thế Lãm theo ngã cửa sổ băng luôn ra ngoài. Với bộ pháp Di Hình, chàng như bóng ma chơi nhập nhoạng trong đêm tĩnh mịch. Tòa hậu điện thấp thoáng xa xa, bất ngờ Thế Lãm thấy một bóng trắng lướt qua ngay trước mắt mình.
12 Thế Lãm và Vũ Lan mở cửa tháp Phi Nhân. Mặc dù Thế Lãm đã biết cảnh trí trong ngọn tháp này rồi, nhưng khi bước chân vào đối mặt với pho thạch tượng khổng lồ tám tay, da thịt và xương cốt không khỏi gai lạnh.
13 Thế Lãm vừa đặt Vũ Lan xuống thì Hằng Ni từ trên một cánh diều, vận dạ hành băng mình xuống :- Đại ca, chúng ta đi thôi. Vương huynh đang chờ đại ca. Hằng Ni nhìn qua Vũ Lan :- Bạch Hoa Lan cô nương hãy đi với chúng tôi.
14 Gã quái như điều khiển cho con thủy kình luồn lách kéo chiếc thuyền nan của Vũ Lan và Thế Lãm vào trong một quần đảo. Gã quái ngư đột ngột như bước đi trên mặt nước, kéo thuyền vào một bờ lạch.
15 Khằng Cừu và Thế Lãm quay trở lại Đông đảo. Hai người đặt chân lên tới gờ đá, đã nghe tiếng tù và cất lên lồng lộng. Khằng Cừu cau mày :- Đại chưởng môn, có chuyện xảy ra tại trang viện rồi.
16 Theo đường cũ mà Khằng Cừu đã dẫn chàng đi, Thế Lãm đưa Lan Hoa cung chủ đến gờ đá. Đứng trên gờ đá chàng không biết cách gì để gọi quái ngư, trong khi nó đang lượn lờ lội quanh đầm.
17 Lửa bùng lên dưới chân vách đá, tỏa hơi nóng hầm hập. Cùng với gió giật, lửa càng lúc càng bừng cháy dữ dội. Mặc dù đứng trên đỉnh vách đá cao không dưới ba mươi trượng, nhưng sắc diện của Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ vẫn ửng hồng.
18 Phập. . . Ầm. . . Sức chấn động khủng khiếp khiến Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ ngỡ như vừa rơi thỏm vào một vùng địa chấn có thể nhận chìm hai người xuống tận cùng địa ngục.
19 Chờ cho Thế Lãm và Nhĩ Lan vận lại trang phục của hai người, mặc dù y phục không còn lành lặn bởi thần công hấp lực của Hắc Lâu giáo chủ nhưng vẫn còn hơn để thần thể trần truồng.
20 Nhĩ Lan chưa kịp phản ứng đã bị lão quái Hắc Lâu giáo chủ phóng khí điểm chỉ vào ba trọng huyệt, rồi như con mèo vồ chú chuột nhắt, nhấc bổng nàng vác lên vai.