21 –—Mặt trời rựng từ phương Đông lên như viên đại hồng ngọc phát ánh sáng trên vạn vật rực rỡ tưng bừng sau một đêm dai đắm chìm trong màn trối. Hai con tuấn mã chở Tần Bảo và Tào Can trên lưng, song song chạy theo con đường quan đạo thẳng tắp.
22 –—Chẳng bao lâu Tần Bảo đã lên tới đỉnh núi chọc trời. Chàng dừng bước đưa mắt nhìn. Lúc bấy giờ trời sắp hoàng hôn, cỏ cây cảnh vật trông mơ hồ. Đúng như lời Tào Can nói, trên dỉnh núi là một bình đài, chu vi hơn một dặm, chỉ trước tùng bách xanh um, kỳ hoa dị thảo mọc đầy.
23 –—Nhận ra cử chỉ, cốt cách và những lời nói của lão Công Tôn Dã Tiên, Tần Bảo nghĩ thầm:- Ta xem qua lão Công Tôn Dã Tiên này không phải chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo, cũng chẳng hề quen biết tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, chốc lát nữa đây ta trở xuống hỏi Tào sư huynh về chuyện này.
24 –—Lão Công Tôn Dã Tiên lại gần Tần Bảo, mở áo để lòi cái bụng trắng như ngọc của chàng. Tần Bảo bạt vía, mở to đôi mắt nhìn lão Công Tôn Dã Tiên, mồm há hốc ra, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm mình.
25 –—Tần Bảo lắc đầu:- Hiện nay tiểu đệ còn rất nhiều chuyện cấp bách, tỷ tỷ hãy cho đệ được cáo từ, sau này đệ sẽ tìm cách gặp tỷ tỷ, vả lại, vừa rồi đệ ăn ba quả đào tiên đã làm phiền phức cho lão Công Tôn Dã Tiên cũng khó lưu lại.
26 –—Trong lòng muốn biết chuyện Tần Bảo xảy ra trên núi, Tào Can hỏi:- Tần nhị đệ, câu chuyện xảy ra trên đỉnh núi là như thế nào, ngu huynh chỉ vừa biết chút ít thôi, nhị đệ hãy kể lại một lần nữa cho huynh được rõ.
27 –—Trưa hôm sau, người ngựa Tần Bảo, Tào Can đã tới ngã ba quan đạo thuộc địa phận Lữ Xuyên. Đây là một vùng núi có nhiều núi non hiểm trở, rừng rậm mịt mùng, kỳ mật.
28 –—Rượu được vài tuần, Tần Bảo nhìn gã trung niên áo lam:- Tiểu đệ mạo muội xin được hỏi quý danh của đại huynh là gì?Gã trung niên áo lam đáp:- Tệ danh của đệ là Lãng tử khách, Tần huynh cứ gọi như thế.
29 –—Nhờ nội lực cực kì thâm hậu, chỉ đến cuối canh tư Tần Bảo đã tỉnh lại, mở mắt ra. Chàng toan ngồi dậy, chợt phác giác ra tay chân đều bị xiềng xích nặng nề bất giác trong lòng vô cùng kinh hãi.
30 –—Nữ lang cất tiếng như ngọc rót:- Ngươi là Tần Bảo?Tần Bảo gật đầu:- Không sai!Nữ lang hỏi tiếp:- Phụ thân ngươi là lão Thần Châu kỳ hiệp Tần Quỳnh?Tần Bảo gật đầu:- Không sai!- Tổ phụ ngươi là lão Thiên Tà Đại Ma Tôn Tần Trì?- Không sai!Tần Bảo đã lấy lại được sự bình tâm nên ứng đáp một cách khẳng khái.
31 –—Đệ tứ sát thủ quát lên một tiếng vung tròn thanh đoản đao che chở trước mặt. Soảng…Oái…Đệ tử sát thủ rú lên một tiếng, lảo đảo tháo lui về phía sau năm sáu bước, trước ngực hắn máu tuôn ra lai láng.
32 –—Náo loạn lên một lúc khá lâu, đấu trường trở lại im lặng trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Dĩ nhiên đã tới lúc nữ lang lâm trận. Chợt cái, nữ lang từ từ bước xuống các bậc thềm đại điện, tới trước mặt Tần Bảo.
33 –—Tổng lãnh và phó tổng lãnh sát thủ sửng sốt trước cách xử trí của nữ lang đối với tên tử tội. Cả hai đảo lộn ảnh mắt liền liền, tỏ sự bất đồng việc buông tha Tần Bảo, nhưng không dám hé môi vì sợ oai khí của nữ lang.
34 –—Nhưng khi năm ngọn trảo của tên sát thủ cao lớn còn cách đỉnh đầu Tần Bảo chưng một tấc, bỗng hắn rú lên một tiếng hãi hùng. Hắn ngã lăn đùng xuống đất giãy đành đạch vài cái rồi im hẳn đi.
35 –—Tần Bảo nhìn Vu Sơn Ma Nữ sửng sốt:- Tại sao nàng lại điểm huyệt ta?Vu Sơn Ma Nữ thôi cười:- Ngươi chưa hiểu tại sao ư?Tần Bảo chớp mắt:- Ta chưa hiểu?Vu Sơn Ma Nữ nói rõ từng tiếng:- Ta điểm huyệt ngươi để bắt ngươi phải đền bù lại hai cái hôn: một cái trên đại tửu lầu Hoàng Hạc, và một cái hôn thần tiên như ngươi đã nói vừa rồi.
36 –—Tần Bảo bối rối:- Chẳng lẽ. . . Chàng lại im đi chẳng biết phải nói thế nào cho Vu Sơn Ma Nữ nghe theo. Vu Sơn Ma Nữ nhìn Tần Bảo:- Ngươi đã không trả lời được phải không.
37 –—Được cơ hội, Tần Bảo cao giọng:- Ta có cách. - Cách gì?- Cô nương hãy giải tỏa huyệt đạo cho ta, ta sẽ đuổi theo bọn quỉ quái kia giết chúng cứu vị đại sư huynh của cô nương.
38 –—Chử Đồng hoan hỉ:- Tần công tử đã hạ cố đoái tình đến tại hạ, lẽ nào tại hạ dám từ chối. Hắn hỏi Tần Bảo:- Năm nay Tần công tử bao nhiêu niên kỷ?Tần Bảo thật lòng:- Tiểu đệ vừa mười chín tuổi, còn Chử huynh năm nay baonhiêu niên kỷ?- Tại hạ hai mươi mốt tuổi lớn hơn Tần công tử hai tuổi.
39 –—Đêm đã khuya. Trên quan đạo vắng bóng người qua lại, cỏ cây mập mờ dưới ngàn vạn ánh sao lẻ loi trên bầu trời thẳm. Hai thớt ngựa một hồng một trắng trên lưng cỡi hai người phi nhanh trên cánh rừng già.
40 –—Tần Bảo, Chử Đồng dắt ngựa đi được nửa dặm, bỗng nghe tiếng hú đập chát vào tai. Tiếng hú cận kề hai người. Tần Bảo, Chử Đồng giật mình dừng phắt hai con tuấn mã lại, phóng mắt nhìn về hướng phát ra tiếng hú quái đản rùng rợn giữa rừng già.