1 Trong rừng xanh thẳm ngát ngàn trên đỉnh Trường Xuân sơn cheo leo hoành tráng, một bên là lăng mộ khá lớn không biết tự bao giờ xuất hiện một thiếu phụ.
2 Nguyễn Nhị vũ lộng thần oai một địch bốn, lão phát giác đại hán đối đầu với Cổ Tự Ngạn chính là thủ lĩnh của bọn này. Lão tự nhủ bắt giặc trước tiên phải bắt tướng! Ý niệm vừa khởi lên lão bèn cao giọng: - Tự Ngạn, phải thanh toán ngay!Tự Ngạn không trả lời, đột nhiên lão tung mình lên cao, tà áo đen chụp đến như một áng mây đen bị cuồng phong thổi ập đến và loang loáng trong bóng đen là ánh thép của đôi búa sáng chói hướng địch nhân bổ xuống những chiêu trời giáng.
3 Chưởng chưa đến mà kình phong đã đè nặng đến tức thở, trong trận kình phong mãnh liệt ấy lại thấp thoáng bong xám và vô số những bong thiết cốt từ bốn phương tập trung về phía Triển Nhược Trần! Triển Nhược Trần đứng bình thản, hai tay buông xuống đất, Sương Nguyệt Đao ló ra một phần bên dưới cánh tay.
4 Gã giật mình là phải, trong quan tài chỉ đầy xương khô! Gã ngửa mặt nhìn trời mây, hoàng hôn đã sau núi!Trong khoảnh khắc gã quyết định dứt khoát ôm tất cả xương quan tài ra ngoài.
5 Ba gã đại hán vừa bước ra cửa có khuôn mặt đen sạm thâm trầm, tóc bới cao lên phía sau. Gã đứng ở giữa đôi mắt sâu hoắm, vận áo màu tro ngắn, hai tay thả xuôi xuống lộ ra mười ngón tay gân guốc, miệng như Lôi Công, mũi vểnh lên nếu ban đêm gặp gã ta ắt phải phát khiếp mà chết.
6 Phan Đắc Thọ ngoảnh đầu nhìn, thấy bên phải là triền núi dựng đứng, mặt trên của triền núi không rõ thế nào, nhưng nhìn phía bên này cũng chỉ đủ hai người sánh vai vọt lên, chỉ cần giữ trên triền núi, địch phương không thể làm gì được họ.
7 Phan Đắc Thọ xoay người như một cái vụ, tuy địch nhân phun luồng khói độc ra trước nhưng mũi Khô Cốt Đinh lại bay đến đích trước. Khô Cốt Đinh bay xuyên qua rừng đao một cách xảo diệu, "cạch" một tiếng gọn lỏn vang lên, ám khí găm trúng trên cách tay trái Phan Đắc Thọ, còn luồng khí độc lão ta tránh được.
8 Tiếng áo bay phần phật, Qua Siêu Sinh lao vút người lên cao ba trượng, ẩn khuất trong những cành cây, một luồng khói xám tựa như mây mờ cuộn về phía đối phương.
9 Triển Nhược Trần bước lên thuyền, thấy chính giữa thuyền là một ngăn khoang thuyền thấp, nếu chỉ chui vào một người vào khoang thuyền thì còn có thể nhích qua nhích lại được, nhưng nếu chui vào hai người thì e rằng chật cứng hết nhúc nhích! Bước đến mũi thuyền, Triển Nhược Trần thấy có mặt cái hồi, hai đôi bát đũa, chàng chỉ vào khoang thuyền, hỏi:- Vị phu quân của cô nương thân hình nhất định phải thấp nhỏ, nếu không thì khoang thuyền đó ở sao vừa?Từ Tiểu Hà cười lộ hàm răng trắng muốt, nói:- Thế mà muội và chồng ở trong đó vẫn rộng rãi, chớ nói chi nhúc nhích, mà ngủ ngang cũng đủ!Triển Nhược Trần nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ mỉm cười!Từ Tiểu Hà liền nhóm lửa nấu cơm, động tác nhanh nhẹn khéo léo, thỉnh thoảng lại quay nhìn chàng, miệng nở nụ cười duyên dáng.
10 Triển Nhược Trần đột ngột gập chân cong người, chàng không tìm ở kẻ hở đối phương để tránh, ngược lại còn luồng qua trong rừng đao dày đặc và lợi hại nhất của địch phương với một động tác nhanh không thể tả được, Sương Nguyệt Đao vạch lên mười tám đường đao hợp làm một, đánh bật Linh Hồ Quân và Kim Thánh Thiên bay ngược ra xa, máu tươi bắn ra tứ phía.
11 Đỗ Toàn lườm giọng: - Tính Triển kia, khỏi nhắc chuyện đã qua nữa, hãy nghĩ đến cuộc đổ máu hôm nay!Triển Nhược Trần điềm nhiên tiếp lời:- Ta cũng chán ghét nghĩ về quá khứ, nếu các ngươi không hỏi thì ai nói làm gì!Chàng ném ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Đỗ Toàn, chuyển giọng:- Lão Đỗ, lần trước Kim Gia Lâu lâu chủ nghĩ ngươi tận lực giúp sức Đơn Thuận là vì chữ nghĩa, nên mới tha ngươi đi.
12 Triển Nhược Trần phi ngựa ra khỏi Long Tuyền trấn, trên đường ban đầu còn có cây cỏ mọc len lỏi, đến khi đi được hai mươi dặm về phía tây bắc, trước mặt đã là đồi cát bao la, gió rít từng cơn, cát bụi cuốn lên mù trời, ánh mặt trời chiếu hắt xuống làm nóng rát da.
13 Triển Nhược Trần đột nhiên chuyển giọng: - Hình bằng hữu, ta không muốn giết các ngươi nữa!Hình Hán Xung cất giọng cười kỳ quái, nói:- Dám chắc có kèm theo điều kiện gì? Dự định lấy tính mạng của bọn ta để làm vật trao đổi, có phải loại dự định đó không?- Không sai!Hình Hán Xung chưa mở miệng, Hoàng Tuyên đã kêu lên:- Tổng chấp sự! Chớ mắc lừa hắn!Hình Hán Xung cười hắc hắc nói:- Tính Triển kia, chớ dùng chữ chết để uy hiếp lão phu.
14 Ngựa phi trong đêm trăng, trong sa mạc nếu không thành thạo đường tắt thì rất dễ bị lạc đường. Nếu đi Khắc Lỗ Luân Hà, nghe thiếu nữ nói đi nhanh chỉ một ngày rưỡi sẽ đến! Triển Nhược Trần cho ngựa đi theo sau hai thiếu nữ, nghe một thiếu nữ phía trước quay đầu lại hỏi:- Vừa rồi nghe gã tính Tá nói, Triển tráng sĩ từ Kim Gia Lâu Liêu Bắc đến chăng?Triển Nhược Trần liền trả lời:- Không sai, thiếu chủ Kim Gia Lâu chính là tại hạ!Thiếu nữ kia tự giới thiệu:- Tiện nữ là Hoàn Nhan Tình, cô kia là Hoàn Nhan Bình, muội muội của tiện nữ!Triển Nhược Trần thúc ngựa lên hỏi:- Hôm qua ở Long Tuyền Trấn thấy hai người nói nói cười cười, sao hôm nay lại trở thành tù nhân, vậy là sao?Hoàn Nhan Bình không đợi tỷ tỷ trả lời, liền than một tiếng mở lời:- Hôm qua bọn tôi cho rằng thoát được ma chưởng rồi, không ngờ giữa đường lại gặp một toán người khác của Cô Lâu Bang, ôi, thật không ngờ họ phân hai mũi truy đuổi bọn tôi!Triển Nhược Trần hỏi tiếp:- Nhị vị cô nương là người gia tộc nào trong Đại Mạc?Hoàn Nhan Tình nghiêng mắt cười dịu dàng, trả lời:- Người của Tế Hãn tộc, Triển tráng sĩ, tráng sĩ là thượng khách của toàn tộc bọn tôi, của gia đình tôi, bọn tôi vô cùng cảm kích!N Triển Nhược Trần mỉm cười tiếp lời:- Đáng tiếc tại hạ không thể ở lại vài ngày cùng gia tộc các vị, đến được Khắc Lỗ Luân Hà là tại hạ lập tức quay về ngay!Chàng nhìn hai thiếu nữ, nói tiếp:- Tại hạ mong các cô nói cho tại hạ biết tổng đàn của Cô Lâu Bang ở chỗ nào, các người dù sao cũng đáp ứng tại hạ rồi!Hoàn Nhan Bình liền nói:- Triển tráng sĩ yên tâm, chỉ cần gặp phụ thân tiện nữ, tráng sĩ sẽ biết ngay cứ điểm chính của tổng đàn Cô Lâu Bang!Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:- Lời của cô nương có ý gì? Lẽ nào Cô Lâu Bang còn có mấy căn cứ địa không thực nữa sao?Hoàn Nhan Tình gật đầu đáp:- Đích thực là như vậy, trong ba ngàn dặm Đại Mạc, có nhiều nơi thấy có nhiều người của Cô Lâu Bang xuất hiện, mà căn cứ địa chính của họ lại rất ít người biết đến!Triển Nhược Trần nhíu mày, đoạn nói:- Phụ thân cô nương sao biết?Hoàn Nhan Bình trả lời ngay:- Phụ thân tiện nữ là tộc trưởng Tế Hãn Tộc, trong Đại Mạc chỉ có tộc trưởng của các tộc từng bị họ uy hiếp bức bách đến chỗ thần bí đó!Triển Nhược Trần nghe vậy thầm mừng trong lòng, bèn nói:- Chúng ta đi nhanh, gặp được gia phụ tại hạ cũng yên tâm rồi!Vượt qua chặng đường hơn năm mươi dặm, Hoàn Nhan Bình đã kêu lên:- Tỷ tỷ, tôi thật sự lụy người rồi, nghỉ một lát đi!Triển Nhược Trần nhìn Hoàn Nhan Tình hỏi:- Hai người mệt rồi sao?Hoàn Nhan Tình cho ngựa dừng lại nói:- Triển tráng sĩ không rõ lối sinh hoạt trong Đại Mạc, ở trong sa mạc ban ngày nóng không thể nằm ngủ được, bọn tôi nếu lúc này không dừng chân nghỉ, e rằng phải đến tối mai mới nghỉ được!Triển Nhược Trần gật đầu tiếp lời:- Tại hạ cũng thấm mệt rồi, dù người sắt cũng phải rã rời!Ba người cùng buộc bốn con ngựa lại với nhau, Triển Nhược Trần lấy từ trên ngựa xuống một tấm nỉ đay cho tỷ muội Hoàn Nhan và tự mình cũng lấy xuống một tấm lót nằm bên cạnh.
15 Không trung vang lên những chuỗi âm thanh kỳ dị. Thường Anh hú lên một tiếng như quỷ khóc, thấy lão ta đầu dưới chân lơ lửng giữa không trung. Ngay lúc này bỗng nghe tiếng tay áo phất trong gió, bóng người lao vọt liên tiếp, thân pháp kỳ tuyệt, Phi Thiên Long Thường Anh đã thi triển chiêu Vân Lý Phiên, danh hiệu của lão ta cũng từ chiêu đó mà ra! Thường Anh đã đem Cửu Hoàn Đại Khảm Đao và thân hình hợp lại thành một hình thể, đao trước người sau, tợ như thần long biến hóa, uy lực kinh người, nhắm phóng về hướng Triển Nhược Trần.
16 Đông Thành và Chữ Nhất Quán phân hai hướng đáp xuống hai bên tả hữu Triển Nhươc Trần, Đông Thành ném ánh mắt nhìn đầy phẫn nộ, chửi: - Mẹ nó! Thảo nào Ngũ Tài nhị vị hộ pháp thất bại dưới tay hắn, thật đáng hận!Triển Nhược Trần sắc mặt lạnh lại nói:- Các người lại la ó rồi, ta không chịu nổi!Chữ Nhất Quán vung cặp đầu lâu, quát lớn:- Ngươi đã đến lúc chết!Theo tiếng quát, gã ta tung lộn bảy vòng từ trên không trung xác định hướng gió, hai chiếc đầu lâu gõ vào nhau, phát ra những tiếng kêu chói tai, cho đến khi gã ta và Đông thành hợp lại với nhau.
17 Triển Nhược Trần dặn kỹ Lan Chi Xuyên Tâm Từ Tiểu Hà: - Từ muội, địch nhân có một loại độc phấn rất độc, đó là hóa cốt độc phấn, hễ nhiễm vào người lập tức biến thành nước mà chết, kể cả xương cũng biến thành phấn, muội phải thận trọng đấy!Từ Tiểu Hà mỉm cười tiếp lời:- Muội đã thấy Đoạn Nhĩ Sinh dùng loại độc phấn đó để đối phó thiếu Nữ, độc phấn đó đúng là thuộc bá đạo.
18 Một tiếng quát vang lên như sấm, kèm theo một luồng chưởng phong uy mãnh như một trận cuồng phong đánh thẳng về phía Tiển Nhược Trần: - Đứng lại!Tiếng quát tợ như sét đánh trên đỉnh đầu, Từ Tiểu Hà thoắt xoay người lộn liên tiếp bảy vòng về phía bên phải, vừa may tránh qua được ngọn chưởng của đối phương.
19 Trên xà ngang trong tửu điếm treo một ngọn đèn dầu, ánh đèn chiếu hắt ra, bóng hình Sa Xung và Đoạn Hoành in dài trên mặt đất, Triển Nhược Trần đứng hai chân trên đầu hai chiếc bóng! Đoạn Hoành ngạc nhiên đứng lặng người, Sa Xung cũng ngạc nhiên, lên tiếng:- Là ngươi, Triển Nhược Trần!Triển Nhược Trần cười nhạt cất giọng:- Nhị vị, trái đất này thật quá nhỏ, mới mấy hôm đã gặp nhau lại rồi!Sa Xung nhìn chòng chọc vào mặt Triển Nhược Trần, ống tẩu bằng bạc đã đưa ngang trước ngực, nói:- Tính Triển kia, ngươi sao đến đây?Triển Nhược Trần mặt lạnh như băng, đáp lại:- Hỏi thật buồn cười, đương nhiên là từng bước đến đây!Đoạn Hoành lớn tiếng:- Triển Nhược Trần, lần trước ta sơ suất thất thủ, Đoạn bát gia đang muốn truy sát ngươi, hôm nay ngươi lại đem mạng tới đây!Triển Nhược Trần cười nhạt hỏi:- Bằng vào nhị vị thôi sao? Có phải là bao gồm cả Hách Đại Sơn và Thiết Bưu nữa không?Sa Xung bây giờ mới kinh nộ nhìn Từ Tiểu Hà, nói:- Ngươi.
20 Từ xa đã xuất hiện hơn một trăm con sói dữ, những con sói hung mãnh này đang chạy cuồng trong sa mạc, tiến lại mỗi lúc một gần, miệng phát ra những tiếng kêu ghê rợn! Triển Nhược Trần vội bảo Từ Tiểu Hà:- Nhanh đưa Đoạn Phương Cô lên ngựa!Từ Tiểu Hà ôm xốc Đoạn Phương Cô nhảy lên ngồi trên ngựa, nói:- Nhược Trần ca làm thế nào bây giờ?Triển Nhược Trần quắc ánh mắt trừng nhìn Đoạn Phương Cô, buông giọng:- Chúng ta không cần chạy trốn, vì lúc này chẳng có nơi nào để trốn được cả, kể cả một cành củi đốt lửa cũng không có!Từ Tiểu Hà kinh ngạc thốt lên:- Chẳng lẽ bó tay làm mồi cho sói?Triển Nhược Trần một tay đặt lên trên đầu gối Đoạn Phương Cô, nói:- Ta tin rằng không đến nỗi nào, vì Đoạn Phương Cô nhất định sẽ có cách đuổi bầy sói đi!Đoạn Phương Cô chợt thốt giọng:- Ta có cách gì? Triển Nhược Trần, ngươi không có cách gì cả sao? Ta cũng vậy, chẳng có cách gì cả!Triển Nhược Trần trầm hẳn nét mặt, gằn giọng:- Vậy ta sẽ xem ngươi bị sói dữ gặm từng miếng thịt!Từ Tiểu Hà cất giọng:- Nhược Trần ca, muội nghĩ ra một cách này!Triển Nhược Trần liền hỏi:- Nói nhanh!Từ Tiểu Hà chỉ ra xa, trả lời:- Chúng ta dùng khinh công Bát Bộ Hãn Thiền, bắt giết hai tên điều khiển sói đó.