1 Thanh Thủy trấn nằm dưới núi Doanh Bàn bên ngoài thành Tự Vĩnh, thuộc khu vực giao giới giữa hai vùng Thục Nam[1] và Điền Bắc[2]. Bởi vì nơi đây núi nhiều mà thấp, ít nối liền nhưng lại kề nhau san sát, khoảng cách chỉ chừng vài trượng, do đó mới có cái tên Doanh Bàn.
2 Khu vực phía tây Thanh Thủy trấn là một vùng núi hoang vu, cỏ cây rất ít, chỉ có một ngôi nhà cỏ cô quạnh nằm trên sườn núi, phía trước nhà không treo biển hiệu, chỉ có một chiếc lò sắt, một tấm đe sắt, xung quanh bày la liệt những công cụ dùng để rèn sắt.
3 Thực ra Hứa Mạc Dương hết sức thương yêu đứa con nuôi này, nghe Phùng Phá Thiên khen ngợi như vậy thì trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng.
4 Hứa Mạc Dương thầm kinh hãi, vừa rồi y lần theo hướng phát ra âm thanh nhìn về phía khu rừng, vậy nhưng không phát hiện ra chút tung tích nào của lão già này, trông thân thể lão cao lớn, thực chẳng rõ khi đó đã ẩn nấp ở đâu? Lúc này lão lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt như thế, hiển nhiên không phải hạng tầm thường.
5 Tiểu Huyền cảm thấy thân thể mình như đang đằng vân giá vũ giữa không trung, trong lòng vừa sợ hãi vừa choáng váng, nhưng một đôi tay lạnh băng đã siết chặt lấy cổ nó, lúc này đừng nói là gào khóc, ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức khó khăn.
6 Nhật Khốc quỷ thầm căm giận nhưng lại sợ Tiểu Huyền không nói tiếp nữa, đành cố nín nhịn mà giải thích: “Khụ, cái này có nghĩa là. . . là ngươi có võ công cao thâm, cho nên đi giúp người ta đánh thiên hạ.
7 Nhật Khốc quỷ có thể nói là đã làm cường đạo cả đời nhưng lại chưa từng suy nghĩ đến những đạo lý bên trong. Lúc này nghe Tiểu Huyền nói thế, hắn cũng cảm thấy có mấy phần đáng tin.
8 Tiểu Huyền rất thông minh, ban đầu khi thấy Nhật Khốc quỷ tỏ ra căm phẫn, bất bình thì đã đoán được mấy phần rằng vị kiếm khách đó chính là bản thân hắn, nhưng lúc này nghe chính miệng hắn thừa nhận thì vẫn cảm thấy chấn động toàn thân.
9 Ngày hôm sau, Nhật Khốc quỷ và Tiểu Huyền lại tiếp tục lên đường. Tiểu Huyền vốn cho rằng sau sự việc đêm qua, tình cảm giữa hai người đã sâu nặng hơn, muốn mở lời xin Nhật Khốc quỷ thả mình quay về Thanh Thủy trấn tìm cha.
10 Nhật Khốc quỷ đang suy nghĩ đến thất thần, bỗng cảm thấy thân thuyền nhẹ bẫng, khi ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy người lái thuyền tung mình nhảy xuống sông làm nước bắn lên tung tóe, sau nháy mắt đã hoàn toàn chẳng thấy tung tích.
11 Tòa phủ này gạch xanh ngói đỏ, trước cửa có hai con sư tử đá, trông rất khí phách, hiên ngang, chắc hẳn là thuộc về một gia đình giàu có trong thành Phù Lăng.
12 Phí Nguyên nghe thấy cái tên lừng danh giang hồ này, đến nói năng cũng trở nên khó khăn, chỉ biết gật đầu lia lịa. Tiểu Huyền lại kể tiếp: “Ngươi nói xem, tại sao Trùng đại sư lại có thể xuất quỷ nhập thần, giết quan tham dễ như lấy đồ trong túi? Chẳng lẽ ông ấy thật sự có thuật phân thân sao?”Phí Nguyên nói: “Đó là bởi dưới trướng ông ấy có bốn đại đệ tử là Tần Linh Vận, Tề Sinh Kiếp, Thư Tầm Ngọc, Mặc Lưu Bạch, tất nhiên làm việc gì cũng thuận lợi.
13 Nữ tử còn lại thì có tướng mạo bình bình, trên khuôn mặt trát một lớp phấn rất dày. Sau khi rượu ngà ngà say, thị đã cởi hết cúc áo ngoài, để lộ một chiếc áo lót màu đỏ rực.
14 Tiểu Huyền vừa bước vào tửu lâu đã nhìn thấy đôi câu đối treo ở giữa đại sảnh, nhưng vì lúc đó đang đói đến hoa cả mắt, lại nghĩ bụng trong tửu lâu treo chữ của danh nhân cũng là chuyện bình thường, do đó nó chẳng mấy chú ý.
15 Mọi người nghe giọng y thì đoán dường như y có quan hệ gì đó với Lạc Thanh U, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác nghi hoặc. Gã phiên tăng đó tuy đã ngà ngà say nhưng cũng biết nam tử đeo cung không phải người dễ dây vào, bèn thừa cơ xuống nước.
16 Giọng nói của nam tử đeo cung đột ngột vang lên: “Từ lâu đã nghe nói tới đại danh của huynh đài, lòng thầm ngưỡng mộ, chỉ là mãi không có duyên làm quen, hôm nay được gặp quả là niềm vui lớn.
17 Nam tử đeo cung đó chính là Ám khí vương Lâm Thanh lừng danh giang hồ!Sáu năm trước tại vùng Tái Ngoại, Lâm Thanh đã có ván cược dùng Thâu Thiên cung bắn một mũi tên với Minh Tướng quân, tuy bề ngoài thì chiếm được thế thượng phong nhưng y biết rõ Minh Tướng quân vì cố kỵ rất nhiều điều nên mới cố ý không dùng hết sức, còn võ công của bản thân thực ra vẫn thua đối phương một bậc.
18 Trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ buồn rầu, Hoa Tưởng Dung thở dài, nói: “Là ca ca của muội, Hoa Tiễn Lệ. Một năm trước huynh ấy một mình đến Trung Nguyên, dường như đã mê đắm một nữ tử phong trần tên là Lâm Vân rồi theo cô ta tới thành Thiên Châu, nhưng lại bị tổng quản phủ tướng quân là Thủy Tri Hàn đả thương, hiện giờ không rõ tung tích.
19 Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vốn kế thừa cái môn phong thanh đạm vô vi của bốn đại gia tộc, chẳng có mấy kiến thức về những điều giả trá trên giang hồ, những lời này của Trùng đại sư và Lâm Thanh khiến bọn họ nghe mà ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ được một việc tưởng chừng như đơn giản hóa ra lại phức tạp đến vậy, dường như còn liên quan tới bốn đại gia tộc nữa.
20 Y chợt nảy lòng trẻ con, có ý muốn trêu chọc Thủy Nhu Thanh, nghĩ bụng mình cứ ngầm bám theo xem cô nhóc này hành động thế nào, ngày mai sẽ nói là đêm qua nằm mơ thấy có người nửa đêm đột nhập vào nhà dân, ắt hẳn sẽ khiến cô nhóc phải nghi thần nghi quỷ một trận.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50