21 Ba gã đại hán gục xuống tại chỗ, gã đại hán dẫn đầu với cặp Khô Cốt Trảo trên tay chưa tiếp cận đối phương, đã đâm đầu chạy băng qua đồi cát gần đó. Gã ta người đầy máu, cặp Khô Cốt Trảo bay khỏi tay, hai tay đứt ngang nhưng vẫn còn đeo lủng lẳng trên người, miệng kêu lên những tiếng rất thê lương.
22 Thân hình xoay lộn giữa không trung, Sương Nguyệt Đao vung lên như cuồng phong bạo vũ, Triển Nhược Trần hét lên như sấm: - Sát. . . Giữa không trung, thân hình Đường Đơn lộn nghiêng người, kim kiếm như ba đào cuồn cuộn, từng lớp từng lớp ập tới đối phương.
23 Từ Tiểu Hà hiểu ý của Triển Nhược Trần, lập tức bỏ Đoạn Phương Cô xuống ngựa, vội cởi chiếc áo đen trên người cô ta ra, rồi mặc vào. Cổ Tự Ngạn liền trói ngược hai tay Đoạn Phương Cô lại, Từ Tiểu Hà cởi tiếp chiếc quần trắng của Đoạn Phương Cô ra!Đoạn Phương Cô không phẫn nộ, ngược lại còn cười, nói:- Triển Nhược Trần, ngươi uổng phí tâm cơ rồi!Triển Nhược Trần lạnh giọng:- Thật không?Phía bên kia, tiếng vó ngựa đã phi dồn dập ở trên bờ đê.
24 Thân Vô Kỵ đứng trong gọi: - Chuyện gì, nhanh vào đây mọi người cùng thương nghị, mới có thể nghĩ ra biện pháp thích đáng!Phan Đắc Thọ vội bước vào đưa phong thư cho Thân Vô Kỵ, nói:- Đại Cửu công, lão xem bức thư này.
25 Trong rừng tùng tiếng vó ngựa phi rầm rậm. Đông phương đã ửng hồng, ánh trăng mờ khuất lặn phía tây! Tại lúc này, hơn một trăm tay hắc y đại hán lặng lẽ băng qua rừng tùng tiến đến cạnh bên vách núi cao.
26 Triển Nhược Trần trừng mắt, gân trên trán nổi lên, trầm giọng: - Đoạn Nhĩ Sinh, Triển mỗ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi ấn định đi!Đoạn Nhĩ Sinh bỗng cất giọng cười ha hả, sau đó kéo Đoạn Phương Cô đến gần, nụ cười vẫn không dứt.
27 Nắm lấy tay Triển Nhược Trần, Kim Thân Vô Ngân cố đè nén dòng lệ nóng nhưng vẫn cứ tuôn trào, giọng nói xúc động: - Nhược Trần, hảo hài tử của ta, họ.