1 Năm tháng dạt trôi không trở lại, hoa thơm chốc lát, như ngọn nến dìu dặt trên bàn, cũng đã sớm hóa thành tro tàn --- Tim muốn tắt mà chưa tắt trong ngọn lửa, chỉ là thiều quang của quá khứ, vùng vẫy, muốn nán lại một hồi, nhưng, cuối cùng vẫn bị ngọn lửa vô tình nuốt ray nuốt rứt.
2 Nhưng, đó lại là nước mắt của tử vong, là tuyệt phẩm cực độc ám khí của Đường Môn. Hắn dựa cửa sổ ngồi trong nhã tọa Kính Hồ Hiên, cúi đầu nhìn giọt lệ mỹ miều không gì so sánh được trong tay mình.
3 Đó là quà tặng của Lạc Dương danh sĩ Tạ Lê Châu cho con gái của ông làm lễ cài trâm (1). Tạ gia mấy đời đều là danh thần liệt sĩ, đến đời Tạ Lê Châu không ngờ đã làm đến Lễ Bộ Thị Lang trong triều.
4 Trong giang hồ, ai cũng biết Kim Thác Đao là bảo vật truyền đời của Đại Danh phủ Kim Đao Hoắc gia thanh danh hiển hách trong võ lâm, là vũ khí năm chục năm trước ông tổ của Hoắc gia là Hoắc Trọng Vũ đã dùng xưng bá Trung Nguyên suốt gần mười năm.
5 Mười năm mọc một lá, trăm năm mới nở hoa. Vẻ diễm lệ lúc nở đủ để khiến cho đám thương nhân đã từng thấy đủ mọi thứ kỳ trân dị bảo cũng phải nín hơi. Đặc biệt kỳ dị là, nó là một đóa hoa có sức sống khiếp người, tuy vừa rời khỏi nước biển là biến thành vật như tơ tằm khô héo đen thui, nhưng vô luận là cách sau bao nhiêu năm tháng, một khi thả nó vào trong biển, nó liền lập tức nở nét đẹp kinh hồn của nó trở lại.
6 Nhớ có một ngày, hắn đầu đội tử kim quan, hông giắt Thất Tinh Kiếm, dưới sự tụ tập ủng hộ của các nhân vật tai to mặt lớn trong võ lâm, trước Tam Thanh thần tượng tiếp lấy ngôi vị chưởng giáo, từ đó trở thành người cầm đầu võ lâm --- Hắn mới hai mươi bảy tuổi đã bảnh tỏn vậy rồi.
7 Bích Ngọc Trâm: đạo đức. Kim Thác Đao: ái tình. Hải Thượng Hoa: đồng chân. Thất Tinh Kiếm: nhân tính. Bầu trời lại đã dần dần ảm đạm xuống, chút ánh sáng lọt qua từ kẽ hở cửa sổ đã vô phương để cho nàng tiếp tục ghi chép về vật nào nữa --- Nhưng, bóng đen đó, trái lại thích hợp cho những cố sự u ám.