1 Gió hắt hiu, mưa lác đác, mây âm u, bầu trời ảm đạm vô cùng. Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, đối với người nặng trĩu tâm sự thì sầu của cảnh càng lộ liễu, càng thấm thía đến thắt ruột, thắt gan.
2 Ngựa, màu đỏ như lửa, yên bằng da đỏ, bàn đạp bằng bạc, kỵ sĩ không ai khác hơn là Yến Thiết Y, vị Khôi Thủ chúa tể Thanh Long xã. Yến Thiết Y mặc y phục chẹt màu tía, bên ngoài cũng phủ chiếc áo choàng cũng màu tía.
3 Hùng Đạo Nguyên trừng mắt nhìn Hoàng Tiết Tháo gằn giọng :- Cho ngươi tiện nghi?Hoành thân, lạng mình qua một bên, Hoàng Tiết Tháo hét :- Đi à? Đi đâu mà được với lão phu? Đã đến đây tất phải lưu lại một cánh tay cho đúng quy, đúng củ, đừng mong lành lặn mà ra đi một cách ngang nhiên như vậy! Các ngươi cãi lời, lão phu sẽ có cách bắt buộc các ngươi tuân lời.
4 Trần Phẩm Đoan lại biến sắc mặt. Cứ mỗi lần Hoàng Tiết Tháo giục hắn xuất thủ, là hắn biến sắc mặt. Mồ hôi lạnh đẫm ướt trán hắn. Hoàng Tiết Tháo giục.
5 Hoàng Tiết Tháo kinh hãi :- Ngươi. . . ngươi đừng có dùng ta làm hình nộm để thử kiếm pháp chứ?Một vệt sáng lóe lên. Hoàng Tiết Tháo hoảng quá, vội nhảy tung tung, bất phân phương hướng.
6 Yến Thiết Y chợt đổi thần sắc. Hiện tại, trông chàng như một hung thần. Kha Nãi Hòa nhìn gương mặt lạnh của chàng, bất giác run người lên, buông giọng van cầu :- Tiểu ca! Tin lão phu đi, không bao giờ lão phu dám.
7 Sau ngày đến Lâm Ba hiên tại Tiên Tích sơn, báo thù cho bằng hữu Bùi Vịnh trở về, Yến Thiết Y dưỡng thương qua một thời gian, hiện tại thì chàng đã khôi phục bình thường rồi, nhưng các đệ huynh trong Thanh Long xã không muốn cho chàng hoạt động sớm, nên buộc chàng phải nghỉ ngơi thêm một ít lâu.
8 Hôm nay, tại Long Hồn sảnh, Yến Thiết Y ngồi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình. Đúng hơn, các thuộc hạ do Đồ Trường Mục sai phái đi điều tra về các vụ thất tung và thảm tử của những đệ huynh tại các Phân cuộc, theo sự bàn nghị mấy hôm trước.
9 Hùng Đạo Nguyên lắc đầu :- Không phải vậy đâu, Khôi Thủ. Các đại thủ, từ hồi nào đối với thuộc hạ, tuy không thể cho rằng cực thân mật, song kể ra cũng tốt, mối giao tình giữa bằng hữu với nhau đến thế đó cũng hiếm có lắm.
10 Ngồi xuống mép giường, Yến Thiết Y thốt :- Theo ta tưởng, thì sự việc đêm nay hẳn là liên quan đến các biến cố đã xảy ra tại một số phân cuộc của chúng ta trong vòng hai tháng qua.
11 Yến Thiết Y gật đầu :- Trước hết, ngươi hãy khép kín cái miệng lại, chờ mình thử xem rồi muốn nói cái gì thì nói. Hùng Đạo Nguyên chạy đi liền, không lâu lắm, trở lại với đôi đũa bạc.
12 Đảo mắt nhìn Xà Lang Nguyễn Vy Quan và bọn Thất Quân Tử, Yến Thiết Y cười lạnh, thốt :- Với số nhân thủ đó, bằng hữu định làm chuyện lớn nổi sao?Nguyễn Vy Quan hừ một tiếng :- Ngươi cho là chưa đủ?Yến Thiết Y lắc đầu :- Thiếu! Thiếu nhiều! Trở về đi, bằng hữu, khi nào có một lực lượng hùng mạnh hãy trở lại đây, bằng hữu đến lúc nào, Thanh Long xã hoan nghinh lúc đó.
13 Hướng qua Phí Minh Tâm, Yến Thiết Y lắc đầu trách :- Chuốc khổ làm chi, Minh Tâm?Trầm lạnh mặt, Phí Minh Tâm gằn giọng :- Ý tứ gì?Yến Thiết Y từ từ đáp :- Chuốc khổ tạo cái cuộc tranh chấp không đáng nầy? Chuốc khổ tái diễn cảnh tượng sáu năm về trước? Chuốc khổ lấy trứng trọi đá? Chuốc khổ này để xuất tiền, để đi thỉnh cầu một người không đáng, để nhận cái nhục này?Cái nhục này, là cái nhục bại, chưa giao thủ mà chàng dám nói thế, đủ biết chàng khinh thường đối phương như thế nào.
14 Trần Khởi Tài chớp mắt :- Giá tiền? Nhất định là ngươi thừa sức chi ra, Yến Thiết Y! Ta dù tham, song tham cũng trong giới hạn nào đó, chứ không phải là không đáy như bọn tầm thường.
15 Thoáng đỏ mặt, Hùng Đạo Nguyên ấp úng :- Huấn thị của Khôi Thủ, thuộc hạ xin ghi vào lòng. Thực ra, bọn ấy là những tay khá, giả như một đối hai, thì thuộc hạ dễ dàng nuốt sống chúng, nhưng một đối bốn, dù sao thuộc hạ cũng có lúng túng, hoang mang.
16 Hai người đó, quả có bản lãnh phi thường, vừa chớp mình là bay lướt đi như đôi chim ưng vỗ cánh tung mây, mỗi cái phóng chân là vượt một khoảng cách trên năm, sáu trượng, thoáng mắt họ đã ra khỏi phạm vi Tổng đường Thanh Long xã.
17 Yến Thiết Y gật đầu :- Có hỏi song chi tiết thu thập vừa ít ỏi vừa mù mờ. Trong hai đại hán, một do ta giết, còn một thì không. Hùng Đạo Nguyên trố mắt :- Thế ai hạ thủ?Yến Thiết Y đáp :- Kẻ thứ ba, thù nhân vô hình của chúng ta.
18 Dừng lại một chút, Yến Thiết Y tiếp :- Mọi chi tiết thu thập quanh các biến cố, đều cho thấy đối phương cực tàn độc, cực lợi hại, quyết tâm tận diệt Thanh Long xã, điều này chứng tỏ y oán hận bổn Xã vô cùng.
19 Âm Phụ Cửu buông giọng cứng rần :- Đối phương dù tàn độc, bất quá y chỉ làm mưa làm gió trong vòng hai tháng thôi. Hai tháng qua rồi, bắt đầu từ nay, y sẽ thấy thế phản công của chúng ta! Nhất định là một ngày gân đây, rất gần, y sẽ trả bao nhiêu nợ máu đã vay nơi Thanh Long xã.
20 Sau cùng, y thở dài, thuật :- Ba tháng trước đây, vào một đêm tối, lối giờ tý, thuộc hạ từ một tiệc rượu xã giao trở về, đi qua con đường vắng vẻ, bỗng một bóng người xuất hiện tại ngã tư, phía trước mặt thuộc hạ.