1 Bóng tối choàng trên đồi núi hoang vu. Trên trời vô số ánh sao chiếu lấp lánh, bên dưới tuyết trắng rũ nặng trĩu trên những nhánh cây, tạo thành một bức tranh thiên nhiên trắng mờ ảo trên nền đen.
2 Một bóng đen cao cao, mảnh khảnh xuất hiện trên con đường chính thông suốt thị trấn, tiến về một tửu quán màu đen nổi bật lên giữa quang cảnh tuyết trắng.
3 Trời đang vào cuối đông, tuyết tuy còn nhiều nhưng bắt đầu chậm chạp tan. Trên mặt tuyết trắng loang lổ xuất hiện những mảng đất đen. Từ những mảng đất đen nho nhỏ đó, cỏ dại bắt đầu lú nhú những mầm xanh non, chuẩn bị lan tràn khi mùa xuân tới.
4 Đám đông bắt đầu tụ tập mỗi lúc một nhiều, Cát Vệ thả bước vào bãi cỏ. Chàng cảm thấy ngột ngạt khó chịu trong bộ đồng phục mới, nó có vẻ nặng nề vướng chân vướng cẳng.
5 Bầu trời tối đen. . . Thịnh hội đã tàn. . . Lỗ Bá Phong cuối cùng phải chia tay Cát Vệ để trở về phòng trọ. Mặc dù đám đông đã thưa thớt, nhưng hắn cũng phải vất vả luồn lách, tránh người và nhất là ba bóng đen đang bám theo sau.
6 Cát Vệ đứng giữa một căn phòng đầy máu. Những vết có máu vòng trên vách chắc có lẽ là do kiếm hoặc đao ngắn chém ngang. Những vũng máu trên sàn, và nhất là những vết thương sâu trên mình một người đàn bà trung niên cho biết bà ta bị đâm bằng một thứ vũ khí sắt bén.
7 Trong khu rừng vắng hiện ra ba bóng đen. Hai người cưỡi ngựa, và một người dắt ngựa lẽo đẽo theo sau. Người cưỡi ngựa thì đi thật chậm, nhưng người dắt ngựa thì phải nỗ lực gắng sức, vì con ngựa được dắt đi đang thở phì phì, mũi tỏa đầy khói, rõ ràng là mệt.
8 Nơi khoảng trống trong khu rừng rộng lớn, rải rác xác chết, hai cao thủ đang thoăn thoắt vờn nhau như mèo vờn chuộc. Họ đang ác đấu với nhau, nhưng ra chiêu nhanh quá không ai thấy rõ, chỉ thấy thân hình họ di động thoăn thoắt như đang vờn nhau.
9 Cát Vệ không làm gì được hơn, nhảy xuống ngựa, ngồi phịch nơi gốc cây. Trong vòng mấy ngày, bao nhiêu điều bất ngờ xảy đến. . . Hai người có thể được gọi là thân thiết và quen biết đều chết trong một ngày.
10 Khương Vĩnh từ trong hang bước ra, thấy Lỗ Bá Phong nằm dựa gốc cây bên đống lửa, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Lão bước lại, thả người ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi : - Tại sao ngươi lại trói tên thanh niên đó lại, để cho hắn được tự do chạy nhảy có vui hơn không? Lỗ Bá Phong đưa mắt nhìn ông ta rồi nói : - Hắn không còn là hắn nữa, có thả ra cũng vô ích.