1 Tuyết vẫn rơi, gió không ngừng thổi, những bông hoa tuyết bị gió đưa đẩy khắp nơi để lúc rơi xuống chúng bám vào vạn vật tạo thành một màn tuyết trắng xoá.
2 Những thanh âm sang sảng vẫn vang ra, lọt vào tai Tiểu Thiên khiến nó hết cả hồ nghi. Ô! Thanh âm kia là thanh âm của Tân thúc thúc ! Thường nhật Tân thúc thúc lúc phát thoại rất yếu ớt không như hôm nay ? Không lẽ người vừa được Tân thúc thúc gọi là Đàm lão ngũ chính là đại y sư đã đến đây và giúp Tân thúc thúc hết bệnh ?.
3 Tân Lượng ! !. . . Những tiếng réo gọi đích danh Tân Lượng cứ luôn phiên vang vọng rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Thiên lai tỉnh !Mở mắt ra, Tiểu Thiên phải hoang mang một lúc lâu mới hiểu tại sao quanh nơi nó đang nửa nằm nửa ngồi lại là một hố đất lõng bõng nước.
4 Đưa mắt nhìn qua một góc rèm, Tiểu Thiên chợt lo lắng!Ngay trước cỗ xe một bọn hơn mười người đều vận y phục có sắc vàng đứng thành hàng ngang. Rõ ràng bọn họ tỏ ý muốn ngăn lối cỗ xe!Một nhân vật có niên kỷ độ tứ tuần đang ung dung phát thoại :- Khúc các hạ nói quá lời rồi! Phải nói ngược lại mới đúng, chính sự xuất hiện của các hạ mới làm cho bổn Đường chủ thêm vinh hạnh!Lão Cửu, giờ đã rõ lão ở họ Khúc chợt đanh giọng:- Dường như Thổ huynh muốn nói chính Thổ huynh đang đợi chờ Khúc mỗ?Đường chủ Thổ Hành Đường cười nhẹ:- Chờ đợi để nghinh đón đại giá và bổn Đường chủ đã gặp may hơn những vị Đường chủ còn lại!Lão Khúc lên tiếng có phần hoang mang:- Nói như Thổ huynh, Ngũ Hành Bang đã bố trí thiên la địa võng ở các nẻo đường ? Mỗ dù đi theo bướng nào cũng được người của quý bang nghinh đón ?Nhân vật nọ cười đài :- Bổn bang đã quyết ý tiếp nghinh thì có lý nào để xảy ra sơ suất?Lão Khúc nạt nộ:- Thổ huynh bất tất phải nói lời khách sáo! ý của Thổ huynh như thế nào, hãy nói ngay thì hơn!Đường chủ Thổ Hành Đường vẫn điềm tĩnh:- Mau mắn như các hạ quả nhiên rất hạp ý bổn Đường chủ ! Nói thật ngắn gọn, bổn bang chỉ muốn biết Mã chủ nhân của các hạ là ai ? Chỉ cần các hạ có lời đáp thật minh bạch chắc chắn sẽ không ai dám làm khó dễ các ha!Lão Khúc cười ầm lên:- Khó dễ? Ha.
5 Ha. . . . Ha. . . . Ha. . . . Nghe tràng cười, vị đạo nhân có phần biến sắc!Cùng lúc đó, Hồng Thụ Nhân bật kêu khe khẽ :- Ai như là Hà Kỉnh Chi ?!Khúc Đới Lập bàng hoàng :- Đến Hàn Nam Long còn bị Hà Kỉnh Chi đả bại, nêu lão thật sự đến.
6 Sau khi cùng Hoá Thông tiểu đạo lách người qua vài khe đá vốn hẹp, Tiểu Thiên nghe Hoá Thông thì thầm căn dặn:- Những lúc rảnh rỗi ta thường đi khắp nơi vô tình phát hiện chỗ này ! Tuy cha biết chắc là từ nơi này có thể đi thoát hay không nhưng có lối đi vẫn hơn là không có!Tiểu huynh đệ hãy ghi nhớ thật kỹ, giả sử có bị gia sư bắt gặp tiểu huynh đệ đừng bao giờ bảo là do ta chỉ điểm.
7 Tuy cảnh quan xung quanh chỉ là một lớp sương vụ dày đặc và mờ ảo nhưng với những cảm nhận vừa nó Tiểu Thiên hiểu nó vẫn còn sống. Chừa tin lắm vào điều này, Tiểu Thiên khẽ cắn nhẹ vào lưỡi:đau !Mừng rỡ, Tiểu Thiên vừa ngồi bật dậy vừa gào toáng lên:- Ta vẫn sống ! Ta không chết ! Qúa bất ngườ, ngay bên cạnh nó bỗng có thanh âm nhừa nhựa và khó nghe bỗng vang lên:- Ngư ơi vẫn sống, đúng! Nhưng ngư ơi cũng không cách cái chết nhiều lắm đâu !Chớ vội mừng!Đang mừng vì được sống, thanh âm này làm.
8 Đang tìm địa điểm khô ráo để an táng quái nhân, Tiểu Thiên bỗng giật mình vì nghe có tiếng hỏi :- Ngươi không chết? Cũng như lão quỷ kia suốt mười năm qua vẫn sống?- Tiểu Thiên quay người nhìn về phía có tiếng phát thoại:- Là lão ? Hồ Khắc Vọng ?Lão ác dạo Linh Hóa xạ ánh mắt ghê người nhìn Tiểu Thiên :- Tính danh của ta là do lão quỷ kia nói cho ngươi biết ? Lão còn nói những gì nữa với ngươi ?Tiểu Thiên khiếp hãi, không dám nhìn vào mắt ác nhân ! Nó từng bước thụt lùi :- Không.
9 Vút ! Vút ! Vút !Nhìn những nhân vật vừa xuất hiện, họ gồm năm người và đều cài đại đao ngang lưng, Tiểu Thiên cha kịp hỏi đã nghe tiếng A Hạ lầm bầm :- Không Động phái! Họ đến để làm gì?Cũng một ý như vậy, ở phía trước có tiếng của A Xuân cố tình nói ra trầm trầm cho phù hợp với lốt cải trang, là một vị xa phu:- Tệ chủ nhân đang trên đường hồi trang, cho hỏi, chư vị huynh đệ Không Động phái có hành động này là hàm ý gì ?Nhân vật ra dáng đầu lãnh của nhóm người mới xuất hiện, chợt ném về phía A Xuân cái dò xét.
10 Vén rèm nhìn ra, Tiểu Thiên thấy A Hạ vẫn cứ thúc ngựa định lao bừa vào những đạo nhân Võ Đang phái đang cố ý đứng ngáng đường!Thầm lo sợ cho những đạo nhân nếu họ không kịp tránh ắt sẽ bị những vó chân mạnh mẽ của tuấn mã do A Hạ điều động giày xéo, Tiểu Thiên bất giác kinh ngạc khi mục kích rõ sự việc!Một đạo nhân có dáng dấp không lấy gì làm to lớn bỗng ngang nhiên thò tay chộp vào hàm thiếc của con tuấn mã!Đang định lao đi vì bị A Hạ thúc giục con tuấn mã do không thể thoát cánh tay đang giữ chặt hàm thiếc nên kinh hoảng kêu hí vang trời.
11 Môn phái nào cũng vậy, luôn có một chưởng môn nhân đứng đầu ! Và nhân vật này để có một quyền uy tối thượng điều cần yếu trước tiên là phải có bản lãnh cao minh đủ để phục chúng !Không cần ai giải thích Tiểu Thiên cũng tự hiểu điều này! Và phải đối điện với một chưởng môn nhân, nhất là chưởng môn của phái Không Động đã có năm môn nhân bị sát hại, địch ý của đối phương như thế nào Tiểu Thiên cũng đoán biết !Do đó, Tiểu Thiên cũng có phản ứng nhanh không kém, lúc nghe Hàn Như Thủy buột miệng hô to:- Chạy!Quay người, Tiểu Thiên và Hàn Như Thủy song hành bỏ chạy!Vút ! Vút !Lãnh Diện Thần Minh Chưởng buông tiếng cười lạnh:- Lũ oa nhi các ngươi có chạy cũng vô ích ! Ha.
12 Đến lúc gặp mặt, Tiểu Thiển mời biết tại sao bọn A Xuân vẫn gọi Tam sư cô của Hà Như Thủy là Tam nãi nãi !Với niên kỷ xấp xỉ ngũ tuần, lại cha từng có một đức lang quân, Tam sư cô của Hà Như Thủy không những có một khuôn mặt khó đăm đăm mà tính khí cũng hỷ nộ bất thưởng!Thoạt đầu, vị Tam sư cô này có vẻ không hài lòng khi biết Hà Như Thủy tìm đến Huỳnh Phong Trang mà không có bọn A Xuân ở một bên hầu cận ! Đã vậy, bên cạnh Hà Như Thủy còn có thêm Tiểu Thiên, một đứa bé hoàn toàn xa lạ!Nhưng khi nghe Hà Như Thủy nói qua về sự thông tuệ khác thường của Tiểu Thiên, thái độ của vị Tam sư cô đột ngột thay đổi!.
13 Soạt!. . . . Tiểu Thiên đừng ngẩn người nhìn một con quái xà vừa tình cờ xuất hiện ngay quầng sáng của bảy viên ngọc!Con quái xà cùng vươn cao đầu và bắn xạ những tia mắt thu hồn nhìn lại Tiểu Thiên!Khiếp hãi, Tiểu Thiên bước lùi lại!Quái xà được dịp bò nhích lên.
14 Tỉnh lại, Tiểu Thiên tuy đang nhìn thấy những cảnh quang vẫn như cũ nhưng hầu như nó không dám tin vào những gì nó đang nhìn!Một như nó không thể nào có những hành vi vừa hung hăng vừa độc ác đến vậy! Xác của những con thiềm thừ vẫn còn đó cho Tiểu Thiên biết những gì đã xảy ra !Cũng vậy, nền đia đạo vần còn lênh láng những gì nó đã nôn ra, nếu là bình thường nó không hề dám đến gần, nói gì bây giờ nó phát hiện nó đã nằm ngay trên những bãi nhơ nhớp đó!Tự kinh tởm cho bân thân, Tiểu Thiên vội nhặt nhạnh những viên ngọc và vội vàng bỏ chạy khỏi nơi đang có đầy những dấu tích chứng tỏ bản thân nó vừa có những hành vi đáng khinh bỉ.
15 Bên trong miếu, ngoài phần chính điện dùng để thờ tự, bốn bức vách còn lại đều chi chít chữ! Chúng là kinh văn của bốn loại công phu của bốn nhân vật tuần tự có danh xưng là :Kiếm Tiên Vị Quốc; Thần Chưởng Phục Giang San; Thánh Y Báo Thiên Tử; Tận trung Nhân.
16 Càng đi theo Giả Trụ, Tiểu Thiên càng hiểu!Việc giả vờ làm môn hạ Ngũ Hành Bang chỉ là do Giả Trụ hiểu một cách nông cạn, vì y không thể quên bản thân y chính là thuộc hạ của Huỳnh Phong Trang!Thật ra, như Tiểu Thiên nghe ngóng, từ lúc Tiểu Thiên bắt đầu lọt vào Vũ Mục Tàng Binh Thất, Ngũ Hành Bang tuy vẫn là một đại bang riêng lẻ nhưng sự thật đều do người của Tam Trang điều hành!Nhân vật hiện thời chấp chưởng Ngũ Hành Bang chính là Trang chủ Thanh Trúc Trang, đại sư huynh của hai vị Trang chủ lại là Hắc Sát và Huỳnh Phong nhị Trang!Như vậy, như Tiểu Thiên suy đoán, sau lần tiềm phục cố ý đẩy Ngũ Hành Bang vào chỗ diệt vong, có lẽ do chưa chiếm được tuyệt kỹ Càn Khôn của Ngũ Hành Bang nên lão Trang chủ Thanh Trúc Trang đành phải để lại sự hiện diện của Ngũ Hành Bang, cho dù đó chỉ là tồn tại trên danh nghĩa.
17 Thái độ của những nhân vật Côn Luân phái như vậy đã rõ, hoặc bọn Giả Trụ phải liều một phen sống còn để tìm đường tháo chạy hoặc để bọn Côn Luân phái giam giữ tất cả!Nhìn bọn Côn Luân phái càng lúc Tiểu Thiên càng có ác cảm với bốn chữ "Danh môn chánh phái!" Nếu không phải cần tiềm phục lâu dài trong Tam Trang, có lẽ Tiểu Thiên sẽ ra mặt, cho bọn Côn Luân phái này một phen vỡ mật kinh tâm.
18 Do phải dìu Tiểu Thiên cùng đi nên Giả Trụ dần dần bị mọi người bỏ rơi. Điều đó khiến Giả Trụ phải bấn loạn:- Chúng ta e không theo kịp mất!Tiểu Thiên vẫn cố ý thở nặng nhọc:- Hương chủ đừng quan tâm đến thuộc hạ nữa! Hương chủ hãy đi trước, thuộc hạ từ từ rồi cũng sẽ đến!Giả Trụ nhăn mặt:- Thứ nhất, ngươi đã cứu ta nên ta không đành lòng bỏ mặc ngươi! Thứ hai.
19 Đốm sáng đến khá gần. Tuy đang nhắm mắt nhưng Tiểu Thiên vẫn cảm nhận được điều đó. Và đúng như tính toán của Tiểu Thiên, một thanh âm đầy kinh ngạc vang lên:- Thuộc hạ tìm thấy rồi, Đường chủ! Nhưng trên tay tiểu tử sao lại có Tam Trang Lệnh Phù?Lập tức có tiếng hồi đáp của người vừa ra mệnh lệnh lúc nãy:- Có thật là Tam Trang Lệnh Phù không?Người đã phát hiện liền kêu lên:- Đường chủ chạy mau vào xem thử! Nhất định là thật!Trong không khí liền có tiếng xao động, chứng tỏ nhân vật đường chủ kia cũng đang đi gần đến chỗ Tiểu Thiên!Và thanh âm của vị đường chủ đang vang lên:- Tiểu tử này trông rất lạ, ta chưa từng thấy qua? Việc y có Tam Trang Lệnh Phù thật đáng ngờ!Thấy đã đến lúc, Tiểu Thiên vờ buông ra một tiếng rên:- Giả hương chủ.
20 Thêm một dấu hiệu nữa ở Khương Vũ khiến Tiểu Thiên ghi nhận với tất cả một trời hoài nghi. Đồng thời Tiểu Thiên không hề ngạc nhiên khi nghe Trương Đống bộc lộ sự khích động:- Tôn giá vì Tam Trang, quyết cùng thất đại phái đối đầu?Tiểu Thiên chậm rãi đáp:- Trương chưởng môn lầm rồi! Giữa tại hạ và Tam Trang hoàn toàn không có liên quan!Trang Hồi Nhạn gầm lớn:- Đã hai lần tôn giá vì Tam Trang xuất lực! Đây là lần thứ ba không lẽ không phải?Tiểu Thiên vụt trầm giọng:- Tại hạ đã minh định rồi, tại hạ không vì Tam Trang, Trương chưởng môn hà tất phải nghi ngờ!- A di đà phật! Thí chủ thật sự là ai? Cố ý xuất hiện muộn màng như thế này, thật ra thí chủ có ý gì?Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, biểu thị lòng tôn kính đối với Thiện Nhân đại sư phương trượng Thiếu Lâm phái, một phái có uy thế lớn nhất nếu so với thất đại phái.