1 Tháng Ba ở Thục Sơn, vẫn là lúc hơi xuân lành lạnh. Canh năm, trời mới tảng sáng, song ở Ngự Kiếm đường dưới chân núi đã có ánh đèn, bấy giờ các kiếm đồng còn chưa tới, chỉ có mấy tạp dịch đang cần mẫn làm công việc lau dọn hằng ngày.
2 “Nước máy là nước gì?” Bạch Chỉ Vi đang ngồi rửa mặt cạnh đó hỏi. “À, là một loại nước ở quê ta, kỳ thật là trực tiếp dùng ống dẫn nước vào phòng, tiện lắm.
3 Lần này Trương Úy lên Vô Võng phong, ngọn cao thứ hai của Thục Sơn, Huyền Thiên các trên đỉnh núi là trú sở của Kiếm tông. Nói là leo núi kỳ thật không chuẩn, con đường từ Ngự Kiếm đường lên đỉnh núi đã được lát đá xanh thoai thoải theo sườn dốc hướng lên.
4 “Hoàn Lan hả, năm đầu tiên ta đến Thục Sơn ở cùng tổ với hắn, ai cũng nói hắn là kỳ tài trăm năm có một của bản phái. ”“Các vị, xin lỗi đã quấy nhiễu.
5 “A,” Có giọng con gái ré lên, “kia không phải Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ thì gì?”Đường Mật qua tiếng ré liền biết ngay đấy là bạn gái của Mộ Dung Phỉ hoặc Hoàn Lan, bèn liếc nhìn.
6 Quái vật tựa võ tướng không đầu mặc khôi giáp rách nát, toàn thân đầy vết thương, trước ngực có một vết thương lớn kéo từ vai trái xuống bụng lộ ra xương sườn trắng ởn và thớ thịt đỏ hỏn nhe nanh múa vuốt tung hoành ở miệng vết thương, nhưng máu không hề chảy ra.
7 Đường Mật mở mắt nằm trên giường, qua ánh trắng chiếu vào song cửa nhìn lên mái ngói gỗ, kết cấu cổ xưa này nhắc nhở nó về thời không đang sống. Tính đi tính lại cũng đã đến thế giới này dăm ba ngày, mỗi đêm nó đều có giác như mình là cô bé Dorothy đến vương quốc cầu vồng trong bộ phim Phù thủy xứ Oz, chỉ là cô bé trong cổ tích đó đó sau cùng cũng quay về được thế giới của mình, còn nó thì sao?Bạch Chỉ Vi ngủ cạnh nó xoay người, nó chợt nghĩ có phải hôm nay mình tìm được đối tượng phù hợp kết bạn rồi chăng?“Đường Mật, ngủ chưa?” Bạch Chỉ Vi hỏi rất khẽ.
8 Hoàn Lan chợt có cảm giác lạ lùng, hình như hôm qua y và hai cô bé còn đối xử với nhau không lấy gì làm vui vẻ, sao hôm nay họ lại tỏ ra quen biết mà chào hỏi như thế? Y cũng không lấy làm đột ngột, ngược lại dấy lên mấy phần cảm giác thân thiết giữa bạn bè với nhau.
9 Thành thử mỗi khi ăn tối xong, nó không học hay nghỉ ngơi mà đến Tàng thư các giải quyết câu hỏi về “Thi vương” và “người áo xám”. Với nó mà nói, đấy là hành vi học theo tinh thần Lôi Phong (1).
10 Hoàn Lan nhớ đến một việc khác, xem lại nội dung cuốn sách một lần rồi nhướng mắt lên hỏi Trương Úy: “Hôm qua ta thi triển thuật phá giáp, tuy không hoàn toàn công hiệu nhưng vẫn có tác dụng.
11 Đường Mật nhìn theo bóng áo xám của Mục Hiển, chợt tỏ ra tỉnh ngộ: “Ái chà, ông ta có chứng cớ vắng mặt. ”Bạch Chỉ Vi đã quen nghe nó nói nhăng nói cuội, nên bình thản bảo nó giảng giải cho mấy từ ở thời không khác mà cô bé không hiểu nổi.
12 Tối đó, quầng ráng tráng lệ dị thường, như ngọn lửa rừng rực cháy ngang tầng không Thục Sơn. Đường Mật đi trong ánh hào quang, tâm tình vô cùng thư thái, không buồn tính toán đến va chạm với Tư Đồ Thận ở Tàng thư các, vừa đi vừa hỏi: “Này, Tư Đồ Thận, cho bọn ta biết quyển sách đó nói thế nào về giá Xích phong tứ dực xà đi.
13 May mà võ công Trương Úy tuy thấp nhưng cũng có tác dụng, Tư Đồ Thận nắm lấy thời cơ lui khỏi vòng chiến, cắm bảo kiếm vào bao, hai tay kết ấn quát to: “Hỏa.
14 “Tư Đồ Thận, để ta cõng ngươi. ” Trương Úy nói, “vừa nãy ngươi và Báo Sơn hao phí quá nhiều tâm lực, ngươi lại thụ thương, để ta cõng tốt hơn. ”Tính Tư Đồ Thận vốn cực kỳ tranh cường hiếu thắng, nhất là trước mặt hai cô gái, dù thế nào cũng quyết không để Trương Úy cõng như kẻ bị trọng thương.
15 Đường Mật nhớ đến danh ngôn của tiên sinh Lỗ Tấn: Không nên chết trong trầm mặc mà nên bạo phát trong trầm mặc. Nó chọn cách bạo phát. “Chuyện này, Mục điện giám, chuyện là thế này.
16 Sau buổi tập hợp, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, Trương Úy đang rời điện, từ xa đã thấy Hoàn Lan ôm kiếm đứng ở cửa chờ đợi, sắc mặt y khó coi như bị ai cướp mất hai trăm xâu tiền.
17 Ánh trăng rọi xuống rừng, lưa thưa như tuyết đọng. Cảnh sắc tuy đẹp nhưng ai nấy đều cúi đầu, tìm kỹ từng gốc cây ngọn cỏ. Đường Mật đã định sẵn, tương lai nhất định phải đến hân thưởng cảnh đêm ở Ảo hải.
18 Giám định cổ vật cũng là một môn học đối với các kiếm đồng Ngự Kiếm đường. Môn học này kiếm đồng đạt đến cấp như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ mới được học, bất quá cả hai không hề hứng thú gì với kiến thức kiểu đồ đồng của niên đại nào thì khắc văn tự gì, dùng kí hiệu gì, đời nào thì dùng loại men nào, công nghệ nào… Hơn nữa môn học này không liên quan gì đến kỳ đại thí sau cùng nên cả hai học qua quít cho xong, thành ra bây giờ mù tịt khi đứng trước cả đống dị bảo.
19 Tối hôm sau, hai cô bé theo lời hẹn đi ngủ sớm, đang ngủ say thì Đường Mật mơ mơ hồ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng đá lốc cốc đập vào, nó dụi mắt, mặc áo rời giường, Bạch Chỉ Vi đã dậy rồi.
20 Đường Mật không hiểu có nên cho Mộ Dung Phỉ biết việc về người áo xám không, bèn bảo: “Ồ, ta chỉ thấy lạ sao muộn thế mà điện giám còn xuất hiện ở đây.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50