21 Với cả phái Thục Sơn, tháng Tư là tháng có ngày lễ thọ của tổ sư khai phái, chuẩn bị cho khánh điển luôn là việc lớn trong một năm. Tuy bình thường Thục Sơn vẫn an tĩnh thanh u, hiếm khi có người ngoài tới nhưng vào thời điểm này mới thấy vì sao Thục Sơn được gọi là thiên hạ đệ nhất môn phái.
22 Nam tử đó thấy ba đứa nhìn mình đầy mê hoặc, cũng không muốn giải thích nhiều, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Mấy nhóc, ta không muốn làm khó các ngươi, ta đến Vong Ưu phong để tìm nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển màu đỏ, nhưng các ngươi tìm được rồi, nếu muốn bán cứ nói giá ra đi, bao nhiêu ta cũng trả.
23 Nghe nói cả Phú Nguyên trấn gần đó cũng đầy khách, phòng ốc trên Thục Sơn có thể đem đãi khách đã sử dụng hết rồi, dọc dãy bậc thang đá thường có người lạ lên lên xuống xuống, có người đầy chất giang hồ hào hiệp, có người văn nhã như thư sinh.
24 Tiếng người ồn ã bên ngoài Trùng Dương điện xuyên qua điện đường rộng lớn bay vào sâu sau, có phần không chân thật. Cả hai biết rõ lúc nào những giọng nói đó đang đàm luận cảnh sắc Thục Sơn hoặc những việc tầm phào gặp dọc đường, có điều lọt vào tai chúng lại như tiếng trống trận vang vang, từng hồi từng hồi gõ vào huyết dịch khiến huyết mạch căng lên.
25 Mộ Dung Phỉ gật đầu hiểu ý: “Thưa tông chủ, cũng như ngọc bội lần trước, bọn đệ tử cũng lấy được một món dị bảo trên mình Xích phong tứ dực xà, Lăng ba vi bộ này là võ công ghi trên đó.
26 Đường Mật phát hiện khinh công của nữ tử cực cao, mang thêm một người nhưng vẫn vô thanh vô tức lướt trên nóc nhà như chim kiêu bay trong đêm. Dù vậy, nàng ta chỉ bám theo Cố Thanh Thành từ xa, tựa hồ rất e dè võ công của họ Cố, sợ bị y phát hiện.
27 “Mục Hiển, đứng lại. ” Nữ tử buột miệng. Bóng xám hơi sững lại nhưng không dừng mà nhanh chóng tiến vào thông đạo, y vừa khuất bóng, cánh cửa tự động đóng lại.
28 Một bóng đỏ quen thuộc đang ôm quyển sách lụa dày sụ đi đi lại lại giữa các ngăn kéo đựng thuốc, kéo từng ngăn ra xem, bước chân tỏ vẻ nóng lòng, định lên lấy thuốc ở ngăn kéo cao bèn sử dụng công phu khinh thân nhẹ nhàng như hoẵng non nhảy nhót giữa sườn núi, như tiên tử nghịch nước nơi khe suối, chính là Ma La vũ bị nghiêm lệnh cấm chỉ.
29 Trương Úy chỉ vào quyển sách nói: “Ta sớm đã nghĩ đến việc Tư Đồ Thận có được mấy trang bị mất của quyển sách này. ”“Thế này là thế nào?” Đường Mật hỏi.
30 Giữa màn đêm đen đặc, khắp trời toàn là vầng ráng, phảng phất ngân hà rơi xuống, ánh sáng đủ màu lan tràn. Nhìn kĩ, hóa ra ánh sáng lấp lánh ngút ngàn đó là đàn bướm đẹp đẽ mấy đứa đã gặp trong rừng lần trước, có điều lần đó chỉ thấy một hai con còn bây giờ ngàn vạn con tề tụ bên bờ hồ hoặc lả lướt theo gió trên không trung, hoặc đậu trên ngọn cỏ xòe cánh vẫy vẫy, tạo thành cảnh đẹp kỳ lạ như hạt thủy tinh nổi chìm khắp thiên địa.
31 Tất cả đột nhiên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng đập cánh của vạn con bươm bướm trên trời, phảng phất vào một ngày hè yên ắng, gió mơn qua ngọn cây, lá xanh khe khẽ cọ vào nhau.
32 Lúc đó, ba kiếm đồng, hai nữ một nam, ánh mắt sáng trong, đến trước mặt lão. Tiểu cô nương đi đầu cười tươi hành lễ, ra dáng trịnh trọng: “Mục điện giám, suy đoán bốn ngày trước của Mật có lẽ sai lầm.
33 “Bọn ta giúp y giết địch được chăng? Mặc y tự do vung kiếm lên là được?” Đường Mật hỏi. “Không thể, các điện phán đều có mặt, chỉ là các ngươi sa vào ảo ảnh nên không nhìn thấy họ thôi.
34 Sắp đuổi kịp, nó tuốt kiếm đề khí nhảy bật tới, đâm vào bối tâm Lý Tam. Hắn đang chạy nhanh, cộng thêm Đường Mật không hề hành động như các hiệp khách trong phim ảnh, luôn hô to kinh thiên động địa “chạy đi đâu” khi đuổi theo địch mà vô thanh vô tức áp sát, nên tất nhiên hắn không phòng bị nhát kiếm của nó.
35 Nhưng hiện tại y thích được gọi là Sử Tam Nhi, đương nhiên hay nhất vẫn gọi là Sử tam thiếu, như thế phần nào khiến y cảm thấy bản thân giống với thần tượng Tiêu thập nhị thiếu.
36 “Ừ, Lam cũng đã kiểm tra, do cao thủ thực hiện, rất gọn ghẽ. ” Lục Triệt hơi nghiêng người tới hỏi: “Đường Mật, tối qua cháu ra ngoài khuya thế làm gì?”“Tiểu điệt không ngủ được, ra ngắm trăng.
37 Tuy cô ngạc nhiên nhưng không kịp cả nghĩ, vội lao về phía Lục Húc Ngôn, thằng bé đang bị một sợi tơ bạc trói cứng trên ván thuyền. “Chuyện gì thế?” Cô dùng vụ ẩn cắt dây.
38 “Có ai không?” Nó hỏi, đảo mắt nhìn khắp các góc. Trong phòng trống trơn, giọng nói vọng lại nhưng không ai đáp. “Không có người thì ta đi đây, làm sao có thời gian đợi ngươi được.
39 Theo quy củ, đêm trừ tịch phải về nhà tổ Bạch gia, cũng là nhà gia gia của Bạch Chỉ Vi, Đường Mật liền cùng cả nhà cô đến phủ đệ của vị tộc trưởng hiển hách nhất họ Bạch.
40 Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không lo lắng về thi sách lược, Trương Úy tuy không có kinh nghiệm cầm quân thực tế nhưng đây chỉ là thi binh pháp, gã đã thuộc nằm lòng thì phần này không có gì đáng ngại.