1 S oẹt. . . Ầm ! U. . . U. . . U. . . Ầm ! Những tiếng mưa gào gió rú và chốc chốc là những tia chớp giật rạch ngang bầu trời đen, tất cả là những biểu hiện của cao xanh đang cơn thịnh nộ lôi đình.
2 - A di đà Phật! Tiếng niệm phật hiệu này nếu không che lấp được tiếng thở phào của Viên Kỳ Hải vừa vô tâm phát ra thì lại đủ năng lực làm cho vị bái huynh nham hiểm nọ phải giật mình: - Là Ngươn Trí đại sư? Viên Kỳ Hải cũng phải giật mình theo.
3 - S a Bình ! Ta bảo ngươi đi thám thính mọi động tĩnh, sao chưa gì ngươi đã quay lại và còn đưa cả một đứa bé về đây nữa? Giọng nói tuy không cao nhưng lại vang rền như tiếng chuông đồng khiến âm thanh cứ ong ong mãi trong tai Viên Kỳ Hải.
4 T ên tiểu nhị của Bồng lai khách điếm vừa đưa con tuấn mã của Tạ tổng tiêu đầu ra phía sau, Viên Kỳ Hải ngạc nhiên hỏi nhỏ: - Khách điếm này là nơi an toàn mà lão bá khi nãy đã nói ư? Tạ tổng tiêu đầu hắng giọng: - E.
5 C hờ khi mọi người đã đi khuất vào bí đạo, Mã trưởng lão trước khi truyền thụ bộ pháp thành danh của lão cho Viên Kỳ Hải, lão căn dặn: - Tiểu thế huynh hãy lưu tâm ! Đối với tiểu thế huynh, bộ pháp này là một bộ pháp vô danh ! Sau này nếu có ai tra hỏi, tiểu thế huynh chớ nhận là do lão phu truyền thụ ! Tiểu thế huynh nhớ kỹ chưa? Nó kinh nghi: - Nghĩa là bộ pháp này vốn có tên gọi nhưng Mã tiền bối cố tình dấu, không cho tiểu điệt biết phải không? Mã trưởng lão gật đầu: - Đúng vậy ! Lão phu mong rằng tiểu thế huynh đừng phụ lòng lão phu.
6 Đ êm đó, sau khi đốt lên một đống lửa vừa là thắp sáng vừa là sưởi ấm cho một đêm ngủ ngoài rừng, dù Viên Kỳ Hải đã dò hỏi thế nào cũng vậy, Thông Hư đại sư vẫn bảo là không biết gì về Thạch Phong Thành.
7 T hoạt đầu những lần thổ nạp của Viên Kỳ Hải chỉ là những nhịp thở thông thường, không có điểm gì khác lạ. Nhưng sau đó do không quen ngồi theo tư thế gò bó này, tứ chi của Viên Kỳ Hải liền đau đớn làm cho nó phải phân tâm.
8 N ói thì lâu nhưng diễn biến xảy ra chỉ trong một lượt chớp mắt. Tai vừa nghe đến bốn chữ Bắc Cương Lão Tổ, Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược vốn đang bất động bỗng rùng mình và cùng lao đến chỗ Viên Kỳ Hải.
9 - H ừ ! Nội công của Tiêu Minh chủ thật đáng khâm phục. Ngay sau câu nói của bảo chủ Thanh Long bảo là âm thanh châm chọc của Tiêu Minh chủ: - Nội lực của Bảo chủ cũng chẳng kém gì ! Bội phục, thật bội phục ! Nghe nhưng không hiểu, Viên Kỳ Hải bất ngờ lên tiếng: - Minh chủ và Bảo chủ đã sao rồi? Việc gì vừa mới xảy ra cho tiểu điệt vậy? Qua sự ngơ ngác của Viên Kỳ Hải, qua câu hỏi hàm y´ lo lắng của phương trượng Thiếu Lâm và qua mấy câu nói ngụ y´ châm chọc nhau của Tiêu minh chủ và Bảo chủ Thanh Long Bảo, Thông Hư đại sư dọ đoán được điều gì đã xảy ra liền hốt hoảng hỏi Viên Kỳ Hải: - A di đà Phật ! Tiểu thí chủ có cảm thấy khó chịu ở trong người không? Không hiểu tại sao Thông Hư đại sư lại hỏi như vậy, Viên Kỳ Hải gượng cười đáp lại: - Tiểu điệt vẫn không hề gì, đa tạ đại sư đã quan tâm.
10 G ọi là Chính Nghĩa Sảnh nhưng thật chất đó chính là cách gọi khác của Minh chủ phủ, nơi lưu người của nhân vật đứng đầu võ lâm Trung Nguyên. Do đó nội phủ của Chính Nghĩa Sảnh đương nhiên phải to rộng cho xứng với danh vị Minh chủ võ lâm.
11 H ơn một năm lưu lại Chính Nghĩa Sảnh, Viên Kỳ Hải càng lúc càng thêm khắng khít với Tiêu minh chủ. Điều này rất dễ hiểu vì bấy lâu nay ngoài việc bọn ác nhân Bắc Cương không một lần xuất hiện thì Tiêu minh chủ vẫn không hề dò hỏi về Thạch Phong Thành Chi Thược.
12 M ông Diện Nhân vừa dừng chân, Viên Kỳ Hải cũng dừng lại và hỏi vội: - Dường như phương giá rất thông thuộc với Chính Nghĩa Sảnh. Phát ra một tràng cười châm chọc, Mông Diện Nhân đáp: - Với ai khác thì Chính Nghĩa Sảnh này có thể được xem là Long Đàm Hổ Huyệt, nhưng với ta thì không có gì, và ngươi dám theo ta đi khỏi Chính Nghĩa Sảnh như thế này, ngươi có sợ không? Dù biết rằng Mông Diện Nhân nói đúng có thể Viên Kỳ Hải dang trong cái kế điệu hổ ly sơn của đối phương, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn ung dung đáp lại: - Dù Viên mỗ có sợ thì chuyện cũng đã rồi.
13 Vừa định tâm đi đến chỗ hẹn với Mông Diện Nhân, Viên Kỳ Hải giật thót mình bởi một tiếng quát: - Viên Kỳ Hải ! Ngươi thật lớn mật. Nhận ra chủ nhân của tiếng quát là ai, Viên Kỳ Hải vội vã phân minh: - Cao nhị huynh ! Tiểu đệ.
14 Thoạt tiên Mông Diện Nhân bảo: - Theo ngươi nói thì nội công tâm pháp mà ngươi luyện chỉ dựa theo hai bức họa nhân đồ, ngươi thử nói cho ta nghe xem. Dù sao Mông Diện Nhân cũng là ân nhân cứu mạng, Viên Kỳ Hải đành phải nói rõ: - Trên hai bức họa nhân đồ này có định rõ ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ.
15 Quỷ Cốc Động ! Danh xưng thật rùng rợn khiến cho bất kỳ ai khác nghe được cũng phải có cảm nghĩ rằng ở nơi này nếu thật sự có quỷ thì cũng phải trải thây phơi trắng đồng nội dưới ngọn trường tiên cực kỳ lợi hại của Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử, một kẻ ác nhân như Mông Diện Nhân đã nói.
16 - M ông Diện Nhân là nhân vật như thế nào? Vừa nghe Viên Kỳ Hải thuật qua mọi chuyện, Quỷ Y Tử kinh nghi lên tiếng hỏi, Viên Kỳ Hải lắc đầu giải thích: - Làm sao vãn bối biết được khi Mông Diện Nhân luôn che kín chân diện? Pho chưởng vừa rồi là do Mông Diện Nhân truyền thụ cho vãn bối.
17 B ình! Động thất bỗng tối sầm lại khi tiếng động nặng nề chợt vang lên. Biết ngay là Mã Bình và Quỷ Y Tử khi rời khỏi động thất đã phong bế lại nên Viên Kỳ Hải vẫn bình thản, không hề lo sợ.
18 C ảnh đang diễn ra bên ngoài Thương Tâm Động quả là thương tâm tột cùng. Viên Kỳ Hải vừa nhìn thấy dù không muốn cũng phải động sát cơ với sát khí dâng trào vùn vụt.
19 V ới tâm trạng đang mang nhiều nghi vấn như vậy, Viên Kỳ Hải chợt nhích động thân hình định lên tiếng nói với lão Mã Bình. Mã Bình đang chết lặng bỗng gầm lên: - Ai ? Vút ! Viên Kỳ Hải giật mình đánh thót.
20 - C ó bản nhân đây ! Mã Bình ngươi muốn chạy cũng không thoát được đâu. Viên Kỳ Hải kêu thầm trong lòng: - Là Tiêu minh chủ ? Như chung y´ nghĩ với Viên Kỳ Hải từ phía sau Tôn trưởng lão ríu rít hô hoán: - Minh chủ đến thật kịp lúc ! Đừng để Mã Bình chạy thoát.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100