1 Trời đông lạnh buốt, tại tuyết cốc. Băng đóng ngàn dặm, một màn trắng toát phủ cả vùng rộng lớn. Trên thảm tuyết trắng, một người hì hục đào huyệt, một cái huyệt rộng ba thước, sâu năm thước, bề dài bảy thước.
2 Đỗ Thanh Liên cũng đã ngã xuống, khóe miệng rỉ máu. Nhưng y lại cố sức chồm lên, với lấy bình rượu trên bàn uống cạn và cười lớn:- Hảo tửu, hảo tửu. Tiếng cười nghe thê thảm bi thương.
3 Mã Như Long vẫn chưa có phản ứng. Giả như là người khác, đến lúc này nếu còn chưa bỏ trốn, thì nhất định cũng ra sức biện bạch. Nhưng Mã Như Long thì không.
4 Đêm dài giá lạnh vừa buông xuống. Mã Như Long gom một số cành cây để nhóm lửa, y tìm được chỗ nghỉ tạm bên trong một ngôi miếu hoang đổ nát. Ánh lửa rất dễ dẫn kẻ địch đến nơi đốt lửa, bất cứ ai cũng biết nếu đang chạy trốn thì tuyệt đối không thể đốt lửa, dù phải chết cóng cũng không mồi lửa được.
5 Những cành cây khô cháy hết khá mau, ngọn lửa càng lúc càng nhỏ lại. Mã Như Long cố hết sức tự trấn tĩnh mình, nhưng tâm của y chưa yên, thân thể mỗi lúc một lạnh thêm, cả người như sắp đông cứng lại.
6 Cô gái tên gọi Đại Uyển, mặt nhìn vừa xấu vừa dữ, nhưng đôi bàn tay lại đẹp hơn tay của đa số các cô gái khác. Mắt cô tuy vừa nhỏ vừa hẹp, nhưng lúc cười lên thì ánh mắt nhu hòa, tựa như một dòng suối xuân nho nhỏ khẽ cựa mình dưới ánh dương quang.
7 Mã Như Long đã say. Ngồi uống rượu cùng người mình tin tưởng thì dễ say. Mã Như Long tin Đại Uyển, cũng tin Du Ngũ. Khi một người có tâm sự không vui, gặp nhiều điều oan uổng, thì càng muốn uống rượu nên càng dễ say.
8 Xem ra Tiểu Uyển quả thật không giấu diếm, không có tư tình gì cả, cô quả thật quyết tâm chọn cái chết. Nhưng nam nhân kia tại sao muốn bức tử Tiểu Uyển ? Y có quan hệ gì với cô ? Không lý y là bạn của Khưu Phụng Thành, đến bắt cô chết theo Khưu Phụng Thành, hay là đến giết người bịt miệng ?Mã Như Long đang suy nghĩ, bỗng thấy Tiểu Uyển làm một chuyện không tưởng tượng được.
9 Những nhà trong con hẻm này chắc chắn là rộng lớn giàu có, nên phải đề phòng quân trộm cướp. Do đó họ thà không thấy ánh mặt trời, nhất định xây tường thật cao vây quanh nhà.
10 Rượu chẳng phải loại ngon, chỉ là thứ Hoa Điêu mua ở đâu cũng có. Tuy Mã Như Long không quan tâm, nhưng Tiểu Uyển tỏ ý xin lỗi và giải thích:- Khưu lang ít khi uống rượu tại đây, cũng hiếm khi đem bạn đến đây, cho nên bình rượu này thiếp mới chạy ra mua tạm.
11 Mã Như Long bàng hoàng. Rượu tại sao có độc ? Ai đã hạ độc ? Phải chăng vì Tiểu Uyển đã đoán ra Khưu Phụng Thành sắp hạ độc thủ với cô, cho nên đã bỏ độc vào rượu ? Mã Như Long cũng uống cùng một bình rượu, mà bây giờ Khưu Phụng Thành đã bị độc phát sắp tán mạng, tại sao y vẫn bình thường không hề hấn gì ?Bỗng dưng quá nhiều nghi vấn đổ dồn lại, quá phức tạp.
12 Khưu Phụng Thành quả thật không chết. Đây là lần thứ hai hắn thoát chết. Mã Như Long lại nghĩ đến đường thương của Kim Chấn Lâm, đến miếng ngọc bội mà Khưu Phụng Thành đeo sát bên tim.
13 Đêm lạnh, trời không mây, lại có sao. Dưới ánh sao mờ nhạt, dáng vóc của cô gái bán hoa thần bí này dường như rất quen thuộc, giống một người quen mà Mã Như Long đã gặp qua.
14 Lần đầu tiên Mã Như Long nhìn thấy Du Ngũ, ông ta đang chiên đậu hủ. Trên đời này chẳng thiếu gì người chiên đậu hủ, chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi Giang Nam Du Ngũ đích thân xuống bếp nấu ăn thì đó là chuyện khiến người lấy làm lạ.
15 Sáu mươi năm trước, trong giang hồ có ba đôi tay nổi danh nhất, đó là Vô Tình Thiết Thủ, Thần Thâu Diệu Thủ, Linh Lung Ngọc Thủ. Bàn tay Thiết Thủ Vô Tình chưa từng bỏ qua bất cứ một người không đáng tha.
16 Căn phòng có trần nhà rất thấp, tưởng như đưa tay lên là có thể đụng cây xà ngang, tường tróc vôi loang lổ, trên tường treo một bức tranh khắc bằng gỗ hình Quan Phu Tử ngắm Xuân Thu, một bản cách ngôn trị gia của Chu Đại Tử, và một áng Khuyến Thế Văn viết tay, chữ viết rất ngay ngắn rõ ràng.
17 Bữa cơm tối chỉ có món cá khô kho tiêu, còn là một bát canh hầm xương để dành cho người bệnh dùng. Bệnh nhân đã tỉnh lại, cô vẫn nằm bất động trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
18 Tối hôm nay, Mã Như Long như thường lệ nằm dưới đất bên cạnh giường, nhưng y không ngủ được. Tạ Ngọc Luân cũng không ngủ được, Mã Như Long bỗng nghe cô gọi y:- Này, ngươi ngủ chưa vậy ?- Chưa ngủ.
19 Người mua muối đang uống rượu, chỉ có một bình rượu nếp mà y mua cho chính mình. Y chậm rãi uống từng hớp nhỏ, cách y nhắm rượu cũng giống như một kẻ hà tiện lúc phải trả tiền, nửa muốn uống, nửa không nỡ dùng.
20 Mã Như Long bước ra ngoài cửa, chợt nghe phía nhà đối diện đã có tiếng trẻ nít khóc, đi thêm vài bước thì thấy một cánh cửa có dán hình Tài Thần mở ra.