1 Trên thế thượng hằng ngày có bao nhiêu người bị giết?Tuy nhiên xét về mức độ tàn khốc, thì khó có cuộc huyết án nào so được với cuộc thảm sát ở Mai Hoa sơn trang thuộc khu vực giáp giới giữa hai phủ Thái Tường và Thuận Thiên.
2 Cậu bé chưa bao giờ được đi xa. Nay đã bảy tuổi mới được lần đầu rời khỏi mái nhà trong núi. Hoàng Phủ Sơn không khỏi lo lắng vì nếu hiểu rằng nếu phát hiện Thạch Tú đã biến mất, tất cả hai vợ chồng cuống cuồng bổ đi tìm.
3 Trong phòng khách sau cửa thứ hai, Hoàng Phủ Sơn đặt Thạch Trang xuống giường. Biện Bất Nghi đằng hắng một tiếng rồi hỏi :- Huynh đệ xảy ra chuyện gì vậy?Hoàng Phủ Sơn lau mồ hôi trán rồi chỉ tay vào Thạch Trang nói :- Biện huynh, xin hãy nhanh chóng cứu chữa cho anh ấy, đừng để anh ta chết!Biện Bất Nghi áp tai vào miệng Thạch Trang nghe ngóng kỹ một hồi, lại lật đôi mi mắt Thạch Trang đang nhắm chặt lên xem, sau dụng lực đè mạnh lên ngực nạn nhân khá lâu, cuối cùng mới đổ vào miệng Thạch Trang một bát nước thuốc, bấy giờ mới thở phào một hơi.
4 Vòng vây càng lúc càng nhỏ dần, ánh kiếm tưởng như chỉ cần hơi duỗi tay ra là chạm phải. . . Không còn thấy Qua Trường Giang đâu nữa, xung quanh Hoàng Phủ Sơn chỉ là ánh kiếm chết chóc.
5 Hai con sư tử đá đứng chầu hai bên cổng, một con bị chém sạt một mảng trên đầu. Nhìn qua chỗ bị đao chém vào bên trong, con đường rải đá dẫn vào đại sảnh mọc đầy cỏ dại, chứng tỏ từ lâu không ai lai vãng.
6 Nếu có ai để ý thì không khỏi ngạc nhiên vì đoàn xe không dừng ở trấn thành nào. Biện Bất Nghi vừa bí mật bám theo đoàn xe, vừa cố suy đoán xem hai nhân vật kỳ lạ xuất hiện trong Mai Hoa sơn trang đêm trước có lai lịch thế nào.
7 Sau ba ngày Hoàng Phủ Sơn có thể ngồi dậy được nhưng Thạch Trang vẫn phải nằm liệt giường. Dù sao chàng ta sống được đã là kỳ tích rồi. Đến ngày thứ tư, trong lúc Thạch Trang ngủ say, Hoàng Phủ Sơn bí mật rời khỏi Trường An dược hiệu.
8 - Hi hi! Triệu Hoạt Lý danh bất hư truyền, hắn thích chôn sống người thật!Triệu Đảm lại càng tức giận, nghiến răng quát :- Trương Bát! Các ngươi còn chần chừ gì nữa? Mau động thủ giải quyết nha đầu khốn kiếp đó đi, chúng ta còn phải vào Kim Thụ pha tìm bọn chó chết kia!Bạch đại đầu xuất thủ trước tiên, một thanh đao to bản hướng mũi lên trời rồi nhanh như chớp nhằm chiếc cổ trắng ngần của Tiểu Ngọc Nhi phạt chéo sang.
9 Biện Bất Nghi trao cho chàng một túi nhỏ nói :- Ngươi cứ tự nhiên xông thẳng vào trận. Đây là thứ Mê hồn phấn, nếu lúc chó xông tới thì cứ việc rắc nó ra.
10 Dưới cành cây vẫn treo chiếc cũi sắt cao hơn mặt đất như cũ, xung quanh vẫn có mười con chó dữ ngồi chồm hổm và xác chết của ba con chó vẫn chưa được mang đi.
11 Chàng chỉ tìm một khu rừng tùng thật rậm rạp kín đáo bí mật ẩn trong đó ngủ một giấc say sưa bên bờ đá. Nơi Hoàng Phủ Sơn chọn để ẩn nấp vừa kín đáo vừa thuận tiện.
12 - Con gái ta vẫn khỏe đấy chứ?Lỗ Đại nói :- Ăn no ngủ kỹ thì gì chẳng khỏe!Biện Bất Nghi chửi thầm trong lòng :- Hai thằng cha chết băm kia, Biện gia chúng mày ngoại hiệu là Y Tử Nhân, có thể lấy mạng người như trở bàn tay.
13 Nói như thế không có nghĩa tất cả những chuyện xảy ra trong đêm tối đều là chuyện xấu, Hoàng Phủ Sơn chẳng hề làm chuyện gì thẹn với người đời. Chàng phải hành động trong đêm tối, vì chàng không thể đơn thương độc mã giữa thanh thiên bạch nhật xông vào Khoái Lạc bảo, tục ngữ có câu: “Mãnh hổ nan địch quần hồ”, huống gì chàng không thể ra tay sát tận cả trăm mạng người trong Khoái Lạc bảo, vì mục đích của chàng chẳng phải là giết người, mà chính là muốn cứu A Tú!Ăn uống nghỉ ngơi một hồi lâu, Hoàng Phủ Sơn đứng lên định đi, nhưng chàng bị Biện Bất Nghi níu tay lại nói :- Chưa đến canh ba, đợi trăng lên quá đỉnh đầu rồi đi!Lúc này sương khuya đổ đầy phủ trên đất, trên cây cỏ long lanh dưới ánh trăng như muôn vàn tinh tú, mảnh trăng chẳng gợn bóng mây, không khác gì vừa được tẩy gội sạch dưới sông lên.
14 Lúc này dưới áp lực của Tiểu Tước Nhi, buộc lòng lão thái bà phải theo nàng đến một động tối đen sau hậu bảo, chưa đến nơi mà đã nghe từ trong động tiếng chó tru lên từng hồi man dại.
15 Trong giang hồ có hai chuyện truyền đi nhanh chóng nhất, một chuyện là huyết án, càng ly kỳ rùng rợn thì lan truyền càng nhanh. Như huyết án Mai Hoa sơn trang ba năm về trước, chẳng những chấn động toàn võ lâm, mà còn chấn động cả quan phủ, nhưng chỉ vì Mai Hoa sơn trang nằm trong thành phần quan phủ không quản lý, biết chắc chỉ là chuyện ân oán giang hồ thanh toán nhau mà thôi!Và chuyện thứ hai là phát tài, chỉ nghe đâu có phát tài thì ai ai tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên!Nếu như quan mà còn thương hại hơn dân thì thực chẳng ai chịu làm quan, mà nhất là quan lớn.
16 Hai mươi xâu bạc, mỗi xâu năm lạng vị chi là một trăm lạng, nhưng chuồi ra ô cửa thì lão ta giữ lại bốn xâu, nói :- Tiền lãi ta thu trước, sau này đến chuộc người chỉ cần trả ta đủ một trăm lạng!Vưu Tam Lang trừng mắt, hậm hực chửi đổng :- Mẹ nhà ngươi ai bảo bần cùng!Lương Tâm đưa tay lên đỡ con mắt trái, lạnh lùng nói :- Chúng ta ở đây quy luật chỉ tính vào chứ chẳng tính ra, đi đến cùng trời cuối đất cũng thế, đồng ý thì xin mời cô nương bước vào trong!Giơ tay áo lên gạt nước mắt, Vưu Nhị Thư nhìn cha nói :- Cha nhanh về khách điếm dưỡng bệnh, khi nào khỏe rồi thì nhanh về quê mang tiền lên chuộc con.
17 Vưu Tam Lang yêu thương mụn con gái độc nhất còn hơn cả tính mạng mình, lão tự thấy ân hận lẽ ra không nên nghe theo lời của Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn.
18 - Lương lão đầu, sự kiên nhẫn của ta đã đến cực hạn, nói đi, ngươi định tận trung với chủ của ngươi hay định tận hiếu với cha mẹ ngươi?Lương Tâm nghe thì mặt xạm lại nói :- Ngươi nói thế là có ý gì?Hoàng Phủ Sơn mặt lạnh như băng nói :- Rất đơn giản, nếu như ngươi định tận trung với chủ nhân của ngươi, ta chỉ cần vận chỉ lực thì ngươi xem như chấm hết, gì cũng chẳng còn.
19 Bộc Phu nói ngay :- Đó không phải là mây, nhất định không phải là mây!Biện Bất Nghi hỏi :- Bộc huynh làm sao biết đó không phải là mây?Bộc Phu nói :- Mây thì chẳng bao giờ có trở lực, thế mà đao của ta ra chiêu đều bị ngăn trở, lưỡi đao chém vào một vật gì rất mềm, cơ hồ chẳng có chút sức lực, chẳng biết đó là cái gì!Vưu Tam Lang cũng nhớ lại vừa rồi ngọn câu đao của lão tợ hồ như đâm trúng vật gì rất mềm, có điều không biết đó là vật gì?Biện Bất Nghi từ từ đi đến gần Lương Tâm nói :- Lương lão đầu, vừa rồi thực ra là chuyện gì chứ, vì sao ngươi không né tránh?Lương Tâm im lặng không đáp, thậm chí người cũng không hề nhúc nhích.
20 - Biện Bất Nghi, chẳng ngờ lão huynh của tôi lại còn có một cuộc kỳ ngộ tuyệt vời này, sao chẳng nói sớm?Biện Bất Nghi trừng chàng một cái, giữ giọng bình thản nói :- Ta có rất nhiều kỳ ngộ, đây chỉ là một trong những kỳ ngộ mà thôi.