1 Đêm ấy là một đêm trăng hạ tuần giá rét!Trời chưa khuya mấy, ánh trăng soi bàng bạc mơ màng trên dải đồng quê vắng lặng. Người nông phu vùng này suốt ngày làm lụng vất vả.
2 Một trong những tên đứng vây bên ngoài lớn tiếng nói :- Té ra thằng bé này đã được Vô Địch Kim Tiền Tạ Hải chân truyền tuyệt kỹ. Thế là bọn Lục Đinh Giáp vẫn còn giữ mộng tái lập chuyện xưa.
3 - Vị lão phu tử. Vệ Thiên Tường đang đứng trước nhị vị thúc thúc nên chẳng dám nói chuyện vẩn vơ, nhưng nghe nói đến người này cậu đã thầm nghĩ : - “Vị lão phu tử, chẳng biết có phải là người đã đưa mình ra khỏi nhà ngày mình còn bé thơ không?” Ngày Vệ Thiên Tường còn bé, cậu không còn nhớ rõ, chỉ biết lờ mờ rằng khi đó cậu còn chung sống với gia đình gồm có cha, mẹ và nhiều người khác nữa.
4 Cổ thúc thúc đối với Vệ Thiên Tường rất mực thương yêu chiều chuộng, coi chàng chẳng khác gì con đẻ. Bất cứ Vệ Thiên Tường muốn hỏi chuyện gì, ông cũng vui lòng thuật lại cho chàng nghe.
5 Đêm ấy, Vệ Thiên Tường trằn trọc mãi không ngủ được. Hết quay bên này lại ngã bên kia, muốn nhắm mắt quên cả mọi việc nhưng trong lòng còn ngổn ngang trăm mối.
6 Vệ Thiên Tường cung kính tiếp nhận thanh kiếm nhỏ, đồng thời lắc đầu đáp : - Điều này thật tình cháu không biết. Lão quái ngạc nhiên vội hỏi : - Nếu thế, cháu là người thế nào, quê quán ở đâu? Làm sao có được thanh kiếm này? Vệ Thiên Tường vẫn chưa quên lời căn dặn của Cổ thúc thúc là không bao giờ được tiết lộ lai lịch mình cho ai biết, nên chàng lắc đầu đáp : - Lão bá bá, xin lão bá đừng giận, cháu không thể nào nói cho lão bá biết được.
7 Vệ Thiên Tường thấy lão quái dặn dò như vậy vội thu kiếm nói : - Lão bá bá, bá bá đối với cháu ân thâm nghĩa trọng, lúc nào cháu cũng ghi khắc trong tâm, quyết không phụ lòng lão bá.
8 Vạn Vũ Xương cặp mắt long lanh sáng quắc, ngắm nhìn thanh kiếm của Vệ Thiên Tường đeo sau lưng, đoạn cười khà khà nói : - Vậy ra Vệ huynh cũng là người trong võ lâm, thật hay quá.
9 Mọi việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Nhân Yêu Hắc Phi Yên phi thân đi mất, thân pháp thực quái dị, khinh công rất cao cường khiến cho Vệ Thiên Tường lưu ý nhìn theo cũng không biết hắn đi về phía nào.
10 Trong gian nhà, thiếu phụ trầm ngâm một lát rồi thở dài nói : - Vân Phụng con, cách đây mười tám năm. Vệ Thiên Tường đang miên man suy nghĩ về vẻ đẹp của hai cô gái, chợt tiếng nói của người thiếu phụ làm chàng giật mình chú ý.
11 Vệ Thiên Tường rầu rầu nói : - Chẳng giấu gì hai anh, cuộc đời của tiểu đệ đến nay còn mờ mịt, chẳng khác nào một dấu hỏi to tướng. Rồi chàng lần lượt kể lại câu chuyện của mình từ lúc bé khi vị lão phu tử bí mật đem đi khỏi nhà, theo sáu vị thúc thúc suối mười hai năm rèn luyện võ nghệ, sau may mắn gặp Tu Linh Quân truyền thêm tuyệt nghệ.
12 Trí Năng đại sư sửng sốt đứng dậy chắp tay nói : - Tang lão thí chủ, ngọn gió lành nào đưa đẩy người lạc tới nơi đây, bần tăng xin có lời chào mừng. Cả Tôn Hiệu Nam và Mai Hoa đạo nhân cũng đồng thời đứng dậy chào hỏi.
13 Anh chàng mặt vàng thích chí vỗ tay cười vang. Tiếng cười chưa dứt thình lình từ bên ngoài, tận mái nhà, một bóng rơi xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, thân pháp tuyệt diệu phi thường.
14 Thấy Thôi thị niềm nở dịu hiền như một bà từ mẫu, Vệ Thiên Tường cảm thấy muôn vàn cảm xúc, vội vàng đứng dậy chắp tay lạy nói : - Nếu được vậy, thì tiểu điệt xin kính bái đại thẩm, cùng Phụng.
15 Vệ Thiên Tường vội đáp : - Dạ, cháu vẫn lắng tai nghe đấy ạ! Ông già lạnh lùng nói : - Mày có biết con người có duyên số may mắn lượm được cuốn sách nhỏ này của võ lâm, đối với lão là ai không? Vệ Thiên Tường nực cười nghĩ bụng : - “Ông già cắc cớ thật, kẻ lượm được sách là ai, đối với ông ta có liên hệ gì nếu ông không nói ra, ai mà biết nổi?” Chàng lắc đầu đáp : - Cháu không được biết.
16 Sau khi điều tức xong, Vệ Thiên Tường liền đem “Tâm pháp tổng quyết” và “Thái Thanh cương khí” lần lượt tập đến “Phục Ma tam kiếm”. Thì ra mặc dù danh từ gọi là tam kiếm, nhưng những người trong đồ hình lại không hề dùng tới kiếm, chỉ sử dụng hai ngón tay mà thôi.
17 Quỷ Kiến Sầu giận dữ vừa gầm lên thì Đại Mã Kim Đao đang ngồi ở hàng đầu bỗng loáng một cái như chớp, một bóng chưởng khổng lồ, in ngay vào ngực Vệ Thiên Tường.
18 Lịch đầu A Từ vốn là một tên du côn của vùng này, xưa nay vẫn quen thói hách dịch, mềm nắn rắn buông, bợ hót người mạnh, hiếp đáp kẻ yếu. Hắn đã hoành hành và gây sự khủng bố ột số quán trọ, muốn được làm ăn yên ổn phải tìm cách chịu lụy, cung phụng đủ điều.
19 Diêm Hưu vội vàng chạy lại nạt lớn : - Tại sao mầy lại đường đột chạy vào đây, há chẳng biết Đại gia đang bận tiếp khách sao? Tên tiểu đồng khiếp vía mặt mày tái xanh ấp úng nói : - Thưa, con.
20 Vệ Thiên Tường ngạc nhiên, thắc mắc vô cùng. Chàng nhìn kỹ nét mặt của họ thì ngoài cái màu da xám ngắt ra không còn một nét gì khác lạ chứng minh hiện tượng ngộ độc hết.