1 Trời khuya. Trăng sáng lờ mờ!Bên đỉnh cao, một cây tùng già đứng trơ trơ giữa màn sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thở hắt ra tíêng "xì xào" như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng của rừng sâu.
2 Trước sân cỏ, con thú kỳ dị kia vừa chiến thắng địch thù song nó vẫn bị thương ra vẻ đau đớn, nó vừa trông thấy Lý Thanh Hùng bỗng trợn mắt xù lông, nhe răng toan nhảy chồm tới như muốn ăn tươi nuốt sống.
3 Lúc bấy giờ vào khoảng trung tuần mùa hạ, cảnh vật như bị nung nấu trong lò lửa. Không một ngọn gió, không một đám mây, tất cả đều im lặng. Trên con đường đất gồ ghề, người ta thấy một chàng thư sinh vóc người tầm thước, trạc độ mười chín, hai mươi tuổi, mặc chiếc áo trắng tinh, chân đi thong thả, nắng hạ phản chiếu lên chiếc áo của chàng biến thành một màu băng tuyết.
4 Lúc đó ai nấy đều im lặng không có ai dám thở mạnh, duy chỉ có lão ăn mày tay cầm bình rựu vừa đứng dậy vừa uống ừng ực và nói:- Rược ngon quá! Rượïu ngon quá.
5 Mặt trời đã mọc, hai người đã thức dậy kêu tiểu nhị đem cơm rựu đến và ngồi chờ đến giờ ước hẹn. Hành lý trên vai, hai ngươi thẳng tới ngôi "Hầu miếu".
6 Sau Khi Lý Thanh Hùng hét lên một tiếng thất thanh, rồi ngã nhào xuống đất lăn mấy vòng, thiếu nữ cười một tràng dài như điên cuồng rồi cắm đầu ù chạy, đến nổi con tuấn mã mà nàng cũng không mang theo Không biết thiếu nữ đắc ý vì đã giết được một người có võ công cao hơn mình, hay nàng biết hành động của mình quá tiểu nhân, mà có những cử chỉ như thế!Nhưng với võ công của Lý Thanh Hùng, dầu trúng một chưởng long trời lở đất cũng chưa đến nỗi chết, huống chi một nhát kiếm của thiếu nữ thì ăn nhằm vào đâu.
7 Lão lẩm bẩm:- Té ra ngươI là đệ tử của Khôn Không Tổ, hèn chi ngươi lại ngông cuồng đến như vậy, lão đã chịu làm theo lời hứa, món nợ ngày hôm nay ta xin hẹn lại hai năm sau, cộng chung với món nợ của lão ăn mày kia mà thanh toán cùng một lượt.
8 Nhắc lại Lý Thanh Hùng, vừa đi đến ngôi nhà, chợt thấy một bóng đen từ trong phóng ra ngoài, chàng liền dùng "Tiểu Yến Xuất Thiên" đuổi theo bóng đen như một luồng gió nhẹ, phóng đi như tên, chẳng mấy chốc đã biến dạng trong bóng đêm.
9 Lý Thanh Hùng cũng cãm động trước tình cảnh này và những lời nói của lão, như than thân trách phận. Truy Vân Thần Khất nét mặt buồn rầu nói:- Người mà hôm nay Đặng huynh gặp là ai? Có phải thứ ba đầu sáu tay hay không mà Đặng huynh phải lo sợ đến thế?- Lão huynh nói sai rồi, tôi Đặng Vĩnh thủa giờ chưa từng biết sợ một ai.
10 Cây bút của Sinh Tử Phán Quan tuy cũng có nhiều chiêu độc đáo, nhưng vì đã mất một cây, nên chưởng lực cũng đã giảm bớt đôi phần. Hơn nữa lại gặp phải võ lâm cao thủ như Truy Vân Thần Khất có chiêu thức kỳ diệu, thì làm sao chịu nổi?Lý Thanh Hùng thấy Truy Vân Thần Khất hạ được Sinh Tử Phán Quan, chàng vui mừng vô cùng, vì có thế chàng mới khỏi ra tay mà để canh chừng lão Độc Nhãn Ma, chàng đưa mắt ngó về phía cha con của Bách Cầm Thần Quân, bất giác chàng thầm than:"Nguy mất!.
11 Lý Thanh Hung hết sức ngạc nhiên về con người trung niên đó. Chàng thầm nghĩ:"Kỳ lạ thật, tuổi tác mới chừng ấy sao thằng nhỏ này lại gọi bằng ông nội, giọng nói và cử chỉ của người này chắc là bạn của Bách Cầm Thần Quân.
12 - Thiếu hiệp! Hãy mau công thằng này lên. Và dẫn lão phu đến gặp mặt trại chủ các người!Tiểu Lâm giật mình run lên bần bật, vì lúc nãy chàng bị lão điểm huyệt, bây giờ lão buộc phải dẫn đến gặp mặt sư phụ, chàng đoán biết sẽ có việc tàn khốc sắp xảy ra.
13 Châu Tiểu Kiếm chờ cho ba bóng người kia đi mất dạng, ông ta mới cùng Tuệ Không tiếp tục lên đường. Nhưng hai người vừa đi được ba dặm đường thì đã bị bọn cao thủ của Phi Long Bang chặn đường.
14 Trầm ngâm một lúc chàng thầm nghĩ:- Vì sao cô gái áo trắng ta gặp tại Miếu Hầu Mã lại lẽo đẽo theo ta và dẫn lão yêu quái này đến đây? Ác ý hay có thiện ý?Chàng suy nghĩ một lúc, nhưng không sao phân biệt được, đứng ngây người ra như con gà gỗ.
15 Lý Thanh Hùng vì quá tức giận Bà Yêu Tóc Trắng, nên quyết chẳng dung tha tính mạng của bà. Chàng đem hết võ công trong mười mấy năm tập luyện của chàng vào trận trả thù này.
16 Hai lão già đang bàn tính thiệt hơn, bỗng thấy từ xa một người thiếu niên đi lại. Họ đoán biết chủ nhân của động này đã về nên trố mắ nhìn sững. Nhìn một lúc, lão nói:- Dáng bộ thằng này giống như một bệnh nhân gần chết.
17 Đặng Thu Huệ thấy Tiểu Bảo vì mình mà phải thác oan, nên không còn sợ gì nữa vội đứng lên, vung chưởng đánh tới. Nhưng khổ thay vết thương nàng chưa lành, mà dùng sức quá nhiều nên bị đau nhói lên, không thể xuất thủ kịp, nàng "á" lên một tiếng té quỵ xuống đất.
18 Tiểu Bảo thấy ông ta đột nhiên thâu chưởng lại và hỏi một cách đột ngột như vậy nên nhanh nhẩu đáp:- Là ông nội của ta! Nhưng sao?- Nếu phải là ông nội của ngươi thì việc hôm nay xin hoà giải và ngươi nhớ về nói lại với ông nội ngươi là ngày trước ông ta đã cứu ta một mạng, giờ đây ta tha chết cho ngươi, như thế là lão phu đã đền ơn cứu mạng cho ông ta xong và ta khuyên ngươi nên mau mau rời khỏi nơi đây.
19 Không biết người họ Lâu kia có được tuyệt thế khinh công, hay là thấy mấy người này có vẻ không phải là người co võ công tuyệt thế nên đem võ công của mình ra phô diễn để lấy oai.
20 Thoạt nghe Sói Dương cười một tràng dài lạnh như băng tuyết rồi nhìn Lý Thanh Hùng nói:- Tiểu tử bệnh hoạn kia! Ngươi đã quá tự phụ rồi! Đã hai mươi năm nay chưa một ai dám dùng tay không mà phá trận này của lão phu.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35