1 Trong vùng Mộc Độc trấn không còn ai chẳng biết câu thơ trên là hai vế liễn dán nơi cổng nhà của Tiết thần y. Dù xuân hạ hay thu đông, hai câu liểng ấy vẫn hiện diện mãi mãi.
2 Vầng trăng lưỡi liềm thượng tuần của Tết đầu xuân buông tỏa ánh sáng nhạt nhòa trên tòa Đặng Uất sơn, một ngọn núi có một vùng nổi tiếng nhất khắp nước.
3 Trong chớp mắt, song phương đã trao đổi nhau mười chiêu. Nữ nhân bật cười khanh khách :- Hắc Thánh Thần Tiêu! Tài nghệ của ngươi chỉ có bao nhiêu thôi à?Hắc Thánh gầm lên như sấm :- Liễu đầu nạp mạng cho ta!Chưởng pháp của lão đột nhiên ảo diệu hơn, chiêu thức đưa ra vừa mãnh liệt vừa hiểm độc vô tưởng.
4 Lão nô ngồi yên trên thềm đá cười khổ :- Quý khách cứ cười mãi! Lão nô có tài cán gì mà thay thế chủ nhân xuất đấu?Bỗng lão đứng lên, ngẩng mặt lên trời nói tiếp :- Chủ nhân sắp về đến nơi rồi.
5 Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ nhồi chiếc đoản quảy lên không. Chiếc quảy quay một vòng rồi rơi xuống trong tay. Y đưa ánh mắt đầy vẻ khinh miệt nhìn Tiết thần y, nhếch nụ cười thách thức :- Ta nhường cho ngươi xuất thủ trước đó.
6 Long Môn ngũ quái sôi trào uất hận, muốn chụp ngay Tiết thần y mà phân thây ra từng mảnh vụn. Đứng phía sau lưng Tiết thần y là Quái tứ Đỗ Minh Nghĩa, giương tròn con mắt duy nhất ngời sát khí nhìn thần y không thốt một tiếng nào, đoạn đảo bộ vọt tới, chiếc đoản quảy trong tay hướng ngọn thẳng vào hậu tâm lão.
7 Tiết phu nhân cau mày :- Luyện võ công phải có giờ có khắc, ai lại luyện võ công trong lúc đêm tàn canh lụn như con vậy?Thiếu Hoa nhận cho mẹ quở xong, vội hỏi :- Mẹ! Con nghe Ngọc Mai nói là cha bị bắt, mẹ lại xác nhận chính bọn nha dịch phủ đài đến đây, thế chúng có nói gì không?Tiết phu nhân chan hòa lệ thảm :- Mẹ có nghe gì đâu! Cha con đang ngon giấc, bỗng có hai tên nha dịch vượt tường vào nhà đánh thức cha con dậy bắt đi, chẳng nói tiếng gì cả!Tiết Thiếu Hoa bỗng nhớ đến năm tên nha dịch đã bắt bọn Long Môn ngũ quái.
8 Lão đạo nhân vuốt ống tiêu trúc đỏ, từ từ thốt :- Nàng nói nàng tìm đã mấy hôm rồi, khắp thành Lạc Dương nhưng chẳng gặp người nào thổi tiêu cả. Chừng nàng gặp lão, nàng mừng trên chỗ tưởng tượng, nàng đinh ninh lão là người nàng muốn tìm Ha! Ha! Đúng là duyên pháp.
9 Từ đất Dư vào Sở, từ Sở vào Tương Châu, nơi nào Vưu sư phó cũng có an bày nơi ăn chốn ở cho Tiết Thiếu Lăng. Chàng cứ chiếu theo tờ kê khai lộ trình đến nơi nào phải vào khách sạn nào, mỗi đoạn đường phải tạm nghỉ ở địa phương nào, làm y như vậy nên cũng đỡ vất vả.
10 Trương Quả Lão vừa hỏi vừa nhìn khắp người chàng, như thể xem chàng để chiếc Thiết tiêu ở đâu, bởi lão chỉ thấy có độc một chiếc trúc tiêu lủng lẳng bên cạnh sườn chàng.
11 Chàng có nên van nài lão, để lão cho đi theo chăng?Chàng thất vọng ra mặt, đột nhiên Trương Quả Lão quay qua điểm một nụ cười bí mật, trầm giọng hỏi :- Chú nhỏ, còn đợi gì mà không theo lão phu cho vui?Tiết Thiếu Lăng mừng trên ý tưởng, vội buông khẽ mấy tiếng cám ơn, hớn hở đi theo Trương Quả Lão.
12 Trương Quả Lão cười lớn :- Được bái kiến Đường chủ là một vinh hạnh lớn lao vô cùng. Lão đổi giọng day qua Đổng chấp pháp :- Vị này có phải là Thiên Lang Trảo Đổng lão ca, năm xưa hùng cứ tại vùng Tây bắc?Đổng Bách Xuyên điềm nhiên gật đầu :- Chính tại hạ!Trương Quả Lão điểm một nụ cười :- Nếu vậy lão phu phải nghiêng mình tạ ơn đã nương tay tha chết tại thảo lư nơi Bạch Nhược Phố.
13 Đổng Bách Xuyên hét lớn :- Tiểu tử ngươi muốn chết!Lão già áo trắng khoác tay :- Đổng hộ pháp không nên tranh luận với hắn làm gì. Hắn đã muốn khiêu chiến với bổn tòa thì hãy để cho hắn toại nguyện.
14 Tiểu Yến chớp chớp mắt cười nhẹ :- Tiểu tỳ có chuẩn bị cho tướng công mấy món thức ăn, có lẽ tướng công đang đói, để tiểu tỳ mang vào đây cho tướng công nhé.
15 Tiết thần y gật đầu :- Đương nhiên là có thể trị được, nhưng ít nhất cũng phải một thời gian, từ mười hôm đến nửa tháng mới hoàn toàn bình phục. Người bịnh không được rời khỏi giường và cần phải giữ sự yên tịnh tuyệt đối.
16 Trương Quả Lão ngước mặt nhìn trời, ức độ thời gian đoạn nói :- Nơi đây cách Nhạc Dương không xa, mình vào thành kiếm cái gì ăn rồi hẵng tính. Khi cả hai đến thành, trời đã sáng tỏ.
17 Trương Quả Lão một tay cầm Thiết bút, một tay cầm trúc trượng, quắc mắt nhìn vào tòa lầu đoạn hỏi :- Bằng hữu là ai?Người đó "Hừ" một tiếng không đáp.
18 Nam Nhạc quán chủ vòng tay mời :- Xin hai vị giải lao!Trương Quả Lão đưa mắt ngầm ra hiệu cho Tiết Thiếu Lăng đừng mó tay vào món nào cả, đoạn điểm một nụ cười :- Suốt hai mươi năm qua, lão phu ẩn cư tại vùng sơn cước Nhạc Ly, không còn tiếp xúc với hào kiệt giang hồ nữa! Bỗng dưng mấy hôm gần đây lại được cái hân hạnh đạo huynh cùng Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư không ngại đường xa đến viếng.
19 Trương Quả Lão gật đầu :- Phải đó! Bảo xác chết giống Nam Vân đạo trưởng thì đúng hơn. Sư huynh đệ của họ có thân vóc suýt soát nhau, nhưng Quán chủ thì cao hơn một tí.
20 Hắc Tâm Tú hân hoan ra mặt, lấy quạt gõ côm cốp xuống mặt bàn liên hồi, rồi tiếp :- Tại hạ ngẫu nhiên đi ngang qua đây thấy tòa hương đình khá mát mẻ nên vào tránh nắng một chút, tưởng đâu mình tịch mịch quá không dè lại gặp lão đệ, vậy mình nhấp nháy mấy chung trà đàm luận thi văn, nếu cao hứng hơn nữa thì mình làm mấy chung rượu, nghĩ cũng thú đấy chứ!Vừa lúc đó, một đại hán mang đến một bình trà rót đầy vào hai chung trước mặt Hắc Tâm Tú và Tiết Thiếu Lăng.