1 Lạnh như vậy thì biết đi đâu mà trú đây chứ? Một thầy toán số đeo bao bố sau lưng, tay cầm cây trúc treo mảnh vải trắng, đứng giữa hoang địa mưa tuyết mênh mông trù trừ do dự.
2 Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Sợ thì có sợ nhưng không thể không đi. . . " Hạng phu nhân ngắt lời: "Y thích đi du sơn ngoạn thủy, ta khuyên không được. "Lý Bố Y cười cười, thời buổi này quan ép dân làm phản, hoạn quan nắm quyền, dân chúng lầm than.
3 Hai người mấy năm nay đánh cướp đều dựa vào thân thủ của mình, nguyên có không ít tiền tài nhưng đều lấy ra để cứu tế dân nghèo, cho nên tiền tài cướp được chưa tới một phần mười.
4 Phùng Kinh thập phần chán ngán:"Ngươi có đao sao không qua đó đánh giúp?"Mã Lương vỗ ngực nói:"Đại trượng phu dù không đương nổi nhưng lẽ nào lại hèn nhát.
5 Nói đoạn một kiếm đâm vào lưng Tần Thất, lúc xuất kiếm y không hề báo trước. Nhưng trước khi y xuất thủ trợ giúp Như Tiểu Ý đã bi thương nói mấy câu nên Tần Thất sớm đã phòng bị, thấy y phóng kiếm đâm tới thị liền xoay người muốn móc bay đầu y.
6 Trạm Nhược Phi trong lòng thầm nghĩ:"Hiện tại tuy tươi đẹp như cầm sắt tương hòa nhưng Tiểu Ý vẫn thuộc về trượng phu của nàng, chỉ cần giết chết hai người này thì nàng sẽ không còn gặp lại ta nữa.