61 Ăn cơm xong chờ cho tên áo đen đến thu dọn chén bát xong, chàng đóng cửa phòng lại, lấy bức giản thiếp ra đọc :"Lịnh truyền cho Bạch Thiếu Huy, hộ pháp Thanh Loan đàn ngay từ hôm nay, hãy rửa sạch chất thuốc cải sửa dung mạo, trả lại gương mặt thật, dùng tên họ thật của ngươi, xuôi ngược trên giang hồ, tìm tung tích Phạm Thù, kết giao với hắn, dò xét lai lịch hắn.
62 Khoảnh khắc sau cả hai đã đến trước thạch thất của Sài Cô Bà. Hoa Tiểu Ngọc rỉ vào tai Bạch Thiếu Huy :- Ngươi gọi cửa đi!Thay vì lên tiếng, Bạch Thiếu Huy đưa tay đẩy nhẹ vào cửa.
63 Tử Vi đàn chủ điềm nhiên :- Có! Bổn tòa trông thấy nàng có vẻ hấp tấp lắm, đi ngang qua Đàn sở Tử Vi mà nàng không dừng lại, tức nhiên nàng phải đến đây, chứ còn đi nơi nào khác nữa, trong lúc đêm khuya canh vắng.
64 Thuyền đi một lúc, Tường Vân mở đầu câu chuyện :- Từ khi gặp nhau tại Nghênh Xuân phường, tôi đã biết Bạch tướng công là con người văn chất phong nhã, thông hành anh tuấn, hết lòng ngưỡng mộ.
65 Đi hơn ba mươi dặm đường, Bạch Thiếu Huy chẳng thấy cái gò nào cả, nhưng lại đến một thôn nhỏ. Trong thôn cũng có hàng quán bán thức ăn thức uống như tại một thị trấn lớn.
66 Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :- "Nàng xấu nàng phải mang mặt nạ, cho người ta tưởng là mặt thiệt mà nghi ngờ nàng đẹp! Có lẽ vì vậy mà nàng mang một chiếc mặt nạ khá thô sơ, thoạt nhìn qua là người ta biết ngay.
67 Hoa đại cô cười lớn :- Tào hộ pháp có kiến thức cao minh đấy!Đột nhiên nàng quay đầu lại hướng về thiếu phụ đứng hầu bên cạnh cao giọng hỏi :- Người trong võ lâm khinh thường phù hiệu của bổn giáo, ta phải làm như thế nào?Thiếu phụ điềm nhiên đáp lại :- Tỏ uy tín, phạt khinh ngạo.
68 Hoa đại cô cười nhẹ :- Có gì đâu! Phàm những tay hữu danh trên giang hồ ai lại giấu cái sở trường và sở đoản của mình một cách trọn vẹn? Huống chi những người hành hiệp thì cái việc rất thông thường là sử dụng vũ khí thì ai lại giấu cái chuyện luyện, dụng đến vật mình không trình tập? Cho nên biết đến các vị là biết được vũ khí sở trường ngay.
69 Bạch Thiếu Huy nhận ra người mới đến là một lão nhân, vận áo xanh sau lưng có thanh trường kiếm, tinh thần còn quắc thước, đôi mắt sáng như ánh sao. Lão nhân nhìn Bạch Thiếu Huy từ từ hỏi :- Các hạ muốn lão phu động thủ chăng?Lão nhân là người hoàn toàn xa lạ, bình sinh chàng chưa hề gặp gỡ lần nào, đã không quen không biết tức nhiên không oán không thù, tại sao lão hỏi chàng như thế?Chàng khẽ cau mày thầm nhủ :- "Chung quy cũng tại Hoa đại cô không chịu nói rõ cho ta biết đến để làm gì, ta sẽ gặp những ai! Thành ra bây giờ ta còn biết làm sao nhận định được những người này là thân hay thù? Ta phải có thái độ nào đối với họ?"Lão nhân áo xanh thấy chàng không đáp, hừ nhẹ một tiếng :- Các hạ đã nghĩ kỹ chưa?Bạch Thiếu Huy vòng tay :- Lão trượng là ai?Lão nhân lạnh lùng :- Các hạ không cần phải hỏi cả! Hãy đưa hai tay chịu trói, miễn cho lão phu xuất thủ là hơn!Bạch Thiếu Huy dù trầm tĩnh đến đâu, cũng phải mất bình tĩnh trước cái vẻ hách của lão nhân, chàng nhướng cao đôi mày bật cười sang sảng :- Đưa tay chịu trói? Lão trượng cho rằng sự việc rất đơn giản như vậy sao?Lão nhân áo xanh hừ một tiếng :- Nếu vậy là các hạ muốn cho lão phu phải động thủ?Bạch Thiếu Huy trầm giọng :- Ít nhất tại hạ cũng phải biết danh hiệu của lão trượng chứ!Lão nhân bĩu môi :- Bình sinh lão phu không hề xưng tên họ với ai cả!Soạt!Cánh tay lão đưa lên thanh trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ, mũi chong thẳng Bạch Thiếu Huy lão hét :- Các hạ rút vũ khí cầm tay ngay.
70 Tường Vân điểm một nụ cười :- Tôi biết rồi, Nam Cung thống lãnh chẳng có bao nhiêu người dưới quyền điều khiển, nhưng tại đây cũng thế, thì làm sao rút bớt nhân số tặng viện cho thống lãnh được?Nàng đưa mắt nhìn sang Bạch Thiếu Huy tiếp nối :- Bạch hộ pháp có nhiệm vụ riêng biệt, nhưng đã đến đây rồi, gặp tình thế này cũng có thể một tay.
71 Bạch Thiếu Huy bối rối kêu lên :- Phải làm sao bây giờ?Vương Lập Văn thở ra một hơi dài :- Chỉ sợ chúng ta vô phương sống sót rời khỏi cốc này. Đột nhiên từ sau lưng một cột thạch nhu, một giọng cười trong vắt vang lên :- Bây giờ các người còn hy vọng thoát ra khỏi cốc à?Bạch Thiếu Huy quay phắt người lại quát to :- Ai?- Ta đây!Liền theo câu nói một thiếu phụ áo đen đủng đỉnh bước ra.
72 Bạch Thiếu Huy cười lạnh thốt :- Tiểu đệ tuy bị điểm huyệt, nhưng nàng cũng đã trao thuốc giải cho các anh em. Cuộc trao đổi ấy chẳng ai bị thiệt cả. Kim Nhất Phàm lo lắng :- Bạch huynh còn chưa rõ ả là một yêu phụ lòng như rắn rít sao? Biết bao nhiêu người trên giang hồ bị nàng.
73 Tiền Xuân Lâm cau mày :- Đúng rồi. Bọn ta lại lầm Cửu Độc Nương Tử một lần nữa! Không phải tự nhiên mà nàng cho ta uống thuốc giải độc đâu!Vương Lập Văn trố mắt :- Không còn nghi ngờ gì nữa! Thuốc giải độc đó bất quá chỉ chế ngự chất độc tạm thời, chứ không giải trừ hoàn toàn! Giờ thì thuốc giải đã hết công hiệu, chất độc phát tác trở lại!Triệu Quân Lượng hét :- Ma nữ ác độc thật! Đáng chết lắm! Bạch huynh lại tha cho nàng, tiếc thật!Bạch Thiếu Huy cao giọng :- Tiểu đệ thấy các vị nhân huynh giải được độc rồi, không muốn sanh thù sanh oán làm gì, nên tha nàng.
74 Hắc Phong Quái thoáng giật mình :- Trên giang hồ người sử dụng Thiết đảm không nhiều! Lão phu làm sao nhớ ra tất cả số cao thủ đó? Bằng hữu cứ báo danh đi! Không báo danh thì phải lùi lại, tránh cho ta đi tới.
75 Phùng lão tà hết sức kinh ngạc. Lão chỉ tưởng người có công lực búng viên đá đánh bạt mũi kiếm của lão, phải là một nhân vật hữu danh trong võ lâm, phải có niên kỷ cao mới có công phu thâm hậu như thế!Lão quắc đôi mắt sáng rực nhìn thiếu niên từ đầu đến chân, rồi ngưng ánh mắt nơi thanh quái kiếm, hết sức chú ý.
76 Song phương cùng vung kiếm, tận dụng sở năng, thi triển tuyệt nghệ. Bất quá họ so tài với nhau, phân định chỗ hơn kém nhưng cuộc đấu giữa họ quyết liệt vô cùng, chẳng khác nào họ đang khai diễn một trường tử chiến, quyết lấy mạng nhau cho kỳ được.
77 Qua cái chạm đạo kình lần thứ hai, Hắc Thủ Đồ Phu biết mình chưa phải là đối thủ của Bang chủ Nam Bắc bang. Chưởng lực của Hắc Thủ Đồ Phu Đồ Thiên Lý cuốn đi như tảng đá nặng ngàn cân, nếu chạm vào bức tường dày, tường sẽ đổ ngay, nhưng lạ lùng thay chưởng lực đó không chạm vào đâu cả, lại dội trở về, sức bật dội mãnh liệt gấp đôi sức phát ra, làm cho lão rúng động toàn thân, lão hết sức hãi hùng, trố mắt nhìn đối tượng.
78 Táng Hoa phu nhân nhìn sang Bạch Thiếu Huy :- Hiện tại mọi người đều phải trở lại La Giang, Bạch thiếu hiệp cũng nên đến đó để già tỏ rõ sự tri ân. Bạch Thiếu Huy vội vòng tay thốt :- Xin phu nhân đừng khách khí, bây giờ đang giờ thân, tại hạ phải ở đây chờ Cửu Độc Nương Tử, đi tới đi lui vô ích!Vương Lập Văn lắc đầu :- Từ đây đến giờ ước hội với Cửu Độc Nương Tử cũng còn lâu, Bạch huynh có thể đến La Giang dùng cơm, rồi trở lại đây cũng còn kịp chán.
79 Một giọng khác rắn rỏi hơn đáp lại :- Tại hạ không cần suy nghĩ!Bạch Thiếu Huy giật mình. Giọng nói đó nghe qua rất quen thuộc. Trong phút giây bất ngờ, chàng không nhớ nổi người có giọng nói đó là ai.
80 Hương Hương cấp tốc bay mình đến bên cạnh mẹ, ôm lấy mẹ gào lên :- Mẹ! Mẹ làm sao thế?Cửu Độc Nương Tử hừ nhẹ :- Mẹ người chẳng có việc gì đâu! Bà ta mệt muốn ngồi xuống nghỉ một chút thôi!Hương Hương vụt đứng dậy, rút thanh đoản kiếm bên mình vừa cầm vừa đảo bộ lướt tới vừa quát :- Người đã làm gì mẹ ta? Người hạ độc?Cửu Độc Nương Tử cười mỉa :- Đừng nói oan ta chứ? Ta có hạ độc trên người bà ta bao giờ? Tại bà nắm lấy tay mà? Người có biết ta là ai không? Ta là Cửu Độc Nương Tử, toàn thân ta đều có chất độc, chín loại tất cả, ai sờ mó vào người ta là trúng độc liền! Hiện tại bà ấy đã nhiễm ít nhất cũng đã bốn năm loại đấy!Phu nhân rung rung giọng gọi con gái :- Hương Hương đừng vọng động con ạ! Con không phải là đối thủ của nàng đâu! Hãy lui lại bên cạnh mẹ!Hương Hương rít lên :- Con liều sống chết với nàng đó mẹ!Phu nhân vừa đưa tay mò vào người vừa gọi :- Trở lại bên cạnh mẹ, Hương Hương! Nhanh lên!Cửu Độc Nương Tử bật cười ha hả :- Người định làm gì đấy? Ta biết người có thủ sẵn trong mình ba món báu vật của Văn Hương giáo chủ năm xưa, nhưng người chẳng làm được gì đâu, hiện tại chẳng còn một điểm khí lực nào thực hiện ý định của người được! Nếu người miễn cưỡng vận khí, chất độc sẽ phát tác mạnh và nhanh, người phải chết gấp!Phu nhân thở dài :- Được rồi! Ta bằng lòng theo các người trở về đó! Nhưng các người nên buông tha Hương Hương! Nó vô tội! Nó không can dự gì đến việc làm của ta!Hương Hương òa lên khóc :- Mẹ! Không được đâu mẹ! Mẹ không thể theo họ đâu! Con không muốn đâu!Bạch Thiếu Huy hết sức kinh ngạc :- Phu nhân nói gì? Theo bọn tại hạ? Theo về đầu?Phu nhân trố mắt :- Vậy các người không từ Hoán Hoa cung tới đây?Cửu Độc Nương Tử cười vang :- Ai bảo với người là bọn ta từ Hoán Hoa cung đến?Phu nhân lắc đầu tỏ vẻ không tin :- Nếu không từ Hoán Hoa cung đến, các người vào đây làm gì?Bạch Thiếu Huy phân trần :- Phu nhân lầm rồi! Bọn tại hạ không liên quan gì đến Hoán Hoa cung cả.