1 Tiêu Lĩnh Vu, con một vị quan hồi hưu mắc phải tuyệt chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, đáng lẽ chỉ sống đến hai mươi tuổi là cùng. Phụ thân chàng đi chơi thuyền cứu được Khâu Vân Cô ở trong thuyền khác lúc bà bị thương nặng gần chết.
2 Khâu Tiểu San ra đi Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng nàng cho đến khi mất hút. Chàng vẫn đứng trơ như tượng gổ mà ngơ ngẩn xuất thần. Bổng nghe thanh âm dịu dàng cất lên gọi:-Tướng công ! Tiêu Lĩnh Vu như người nằm mơ tỉnh giấc.
3 Đạo trưởng ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp :-Mỗi khi Tiêu đại hiệp gặp nguy hiểm đều là tự y vượt qua. Chúng ta có giúp gì y đâu, mà đều trông vào tài trí và võ công của y.
4 Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :-Người đó dụng tâm như thế nào ?Thương Bát đáp :đây còn là cuộc xét nghiệm tài trí. Ai tài không đủ thì dù có lấy được chìa khóa cũng không biết đường vào cung cấm.
5 Bách Lý Băng ngừng lại một chút rồi tiếp :-Tiểu muội tuy nếm mùi cực khổ, nhưng mình bôn tẩu giang hồ, muốn làm gì thì làm kể ra cũng thú. Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :-Cô tưởng lầm mình đến đây để tìm cô nên trong lòng cô mới khoan khoái, ta không nên nói rõ nội tình.
6 Đổ Cửu hỏi :-Ngoắt ngoéo ở chổ nào ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Vực thẳm ở phía này tức là nơi trước kia một đôi nam nữ giắt tay nhau nhảy xuống tự tử. Chắc hai vị còn nhớ chuyện của lão tiều kể lại :Khi ấy nhiều người xuống đáy vực tìm thi thể cặp nam nữ kia thì chẳng những không thấy thi hài mà còn không thấy một vết tích gì.
7 Tiêu Lĩnh Vu hỏi :-Sao huynh đài lại biết ở trong hang núi này ?Đoàn Văn Thăng đáp :-Bọn tiểu đệ đuổi tới đây điều tra bốn mặt thủy chung vẫn chẳng thấy chổ nảo khả nghi.
8 Lão râu bạc bị chụp bất ngờ không kịp đề phòng để Bách Lý Băng nắm được huyệt mạch kéo vào sau tảng đá. Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng người liền cất bước theo sau.
9 Phan Long ngưng lại một chút rồi tiếp :-Hai bên vách núi bọn lão phu đã khoét ra rất nhiều sơn động để cho mọi người trú ẩn lúc ban ngày. Tiêu Lĩnh Vu hỏi :-Cách phòng thủ trong núi rất nghiêm mật mà bọn ta bắt được các hạ đã lâu sao không thấy người đến cứu ứng ?Phan Long đáp :-Bốn năm năm nay, trong bang chưa từng xảy ra biến cố nên cuộc canh gác cũng trở nên trễ tràng.
10 Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Bách Lý Băng :-Băng nhi ! Giải khai huyệt đạo cho y. Bách Lý Băng sửng sốt một chút rồi nàng cũng theo lời tiến lại giải khai huyệt đạo cho Phan Long.
11 Vũ Văn Hàn Đào hỏi :-Sao lại gọi là hang Vạn Xà ?Phan Long đáp :-Trong hang đó quần tụ hàng vạn con rắn kỳ độc, hình thù quái dị chẳng thiếu thứ gì nên gọi là hang Vạn Xà.
12 Phan Long tiến lên trước một bước nói :-Tai hạ xin dẫn đường vào cho tiên sinh. Tiêu Lĩnh Vu cũng bước hai bước lẹ theo sát Bách Lý Băng dùng phép truyền âm dặn cô :-Băng nhi ! Không hiểu ai đã tiến vào hang núi, nếu có chạm trán chúng ta thì Băng nhi phải trầm tĩnh lắm mới được.
13 Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thấy cửa đá rất kín, không một tia ánh sáng nào lọt vào được. Bên ngoài dù có người đứng cũng khó lòng nghe rõ. Chàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi đáp :-Các hạ chỉ tự vấn tâm mình là được.
14 Bỗng nghe mấy tiếng đập cửa binh binh. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :-Ai đó ?Phan Long đứng dậy đáp :-Người nhà. Hắn cất bước chạy ra mở cửa. Một đại hán áo đen lưng cài đơn đao tiến vào.
15 Vũ Văn Hàn Đào hỏi :-Lúc này tuy Đại trang chúa ưng thuận nhưng khi đến việc biết đâu không giở quẻ. Dù Đại trang chúa không có lòng muốn giết tại hạ rồi gấy giờ mới nảy ra ý kiến đó thì sao ?Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :-Chúng ta kếtt bạn hoàn toàn trông vào hai chữ chính nghĩa.
16 Vũ Văn Hàn Đào vẻ mặt rất hoà ái nói :-Ngươi đừng ngại chi hết. Bất luận ta đã biết hay chưa cũng cứ nói hết ra. Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ rồi đáp :-Việc này có liên quan đến cấm.
17 Chàng bước lẹ tới nơi hỏi :-Tiên sinh có điều chi dạy bảo ?Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :-Khuôn cửa đá kia có cài lại được không ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Bên trong có một sợi dây tòi lói buộc chặt lại được.
18 Vũ Văn Hàn Đào nói:- Đại trang chúa quá chén mà thôi. Những điều suy tính, phán đoán của tại hạ cha chắc đã đúng. Thẩm Mộc Phong nói:- Nếu Vũ Văn huynh không mở được cung cấm thì e rằng trên cõi đời này chẳng còn ai mở được nữa.
19 Bách Lý Băng nói:- Hừ! Tiểu muội coi Kim Hoa phu nhân chẳng thuận mắt chút nào. Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Tại sao vậy?Bách Lý Băng đáp:- Vì mụ đầy vẻ lẳng lơ chứ không phải là người đàn bà đứng đắn.
20 Một đại hán cao lớn đứng cách mấy người này chừng sáu bảy thước cầm cây đuốc giơ lên. Thẩm Mộc Phong vận hết mục lực lại nhờ ánh lửa đuốc nhìn rõ rồi nói:- Ba vị đứng vào chỗ lõm trên vách đá, chẳng có chút gì yểm hộ.