1 Phương Thất đang cô độc lê bước trong trong sa mạc, tay chân rướm máu, quần áo trên người hắn rách tả tơi. Bất luận ai nhìn thấy bộ dáng hắn vào lúc này cũng đều sẽ cười to và trêu chọc “Làm sao trên đời lại có người mặc quần áo rách nát như thế”.
2 Phương Thất rút chân từ trong đống cát ra, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai và đầu để phủi cát. Hắn dùng sức nuốt nước bọt một cái, môi hắn hiện tại đã hoàn toàn khô và nứt nẻ.
3 Ánh mặt trời lặn chiếu vào sa mạc, phía chân trời ánh lên một dãy màu hồng rọi vào Phương Thất đang ngồi trên lưng lạc đà làm xuất hiện một vệt bóng dài.
4 Phượng Minh Sơn, cạnh Ẩm Mã hồ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Một tòa biệt viện lớn và nguy nga đứng sừng sững nơi đó, trên hai cánh cửa lớn có một cái bảng đen, trên đó có bốn chữ vàng rồng bay phượng múa "Thần Long Sơn Trang", đây chính là do tổ tiên của Phương gia đích thân viết lên.
5 Đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng. Tại một thành nhỏ trong sa mạc, giờ khắc này hầu hết mọi người đã cùng gia đình họ đi nghỉ ngơi. Trên đường thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chó sủa.
6 Phương Đại Phú đột nhiên lui một bước, sau đó xoay người rồi thuận thế rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, thanh kiếm run lên trong gió đón đỡ đường kiếm của người áo đen.
7 Âu Dương Xuân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, cười lạnh nói: "Ta không ngại chút nào đâu”. Phương Thất nhìn Âu Dương Xuân cười cười, chậm rãi nói: "Là ai phái ngươi tới vậy?”Âu Dương Xuân chậm rãi tiếp cận Phương Thất, đột nhiên mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng, vậy ngươi có chịu nói hay không?”Âu Dương Xuân mỉm cười nói: "Được".
8 Tiểu Quế Tử mỉm cười, lắc đầu, nói: "Không nhận ra, tiểu nhân cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đại gia". Phương Thất hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại biết ta họ Phương?"Tiểu Quế Tử vẫn cười hì hì nói: "Bởi vì mấy tháng trước đây có một vị đại gia họ Phương khác đã trọ ở đây, tiểu nhân thấy đại gia ngài cùng vị Phương đại gia kia rất giống nhau cho nên tiểu nhân mới đoán rằng ngài mang họ Phương".
9 Quán trọ hôm nay không có khách, lão chủ quán đang mang gương mặt sầu khổ ngồi tại quầy. Hầu hết các ông chủ khi làm ăn không được tốt đều mang khuôn mặt như vậy.
10 Bất luận người đi giết người có võ công cao cường cỡ nào đi nữa thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết dưới đao kiếm của người khác. Nếu một người giết người quá nhiều hoặc làm ác quá nhiều thì có đôi lúc trong lòng của hắn sẽ mơ hồ có nỗi lo lắng bị người khác giết hoặc làm hại.
11 Tại sao nàng lại xuất hiện trong ngôi thành nhỏ ở sa mạc này?Tại sao vừa xuất hiện lại đột nhiên biến mất?Nàng vẫn còn ở chỗ này hay không? Và làm sao nàng biết được Phương Thất đã tới đây?Tứ ca Phương Ngọc Thành bị hại ở đây, lúc tứ ca ở đây có gặp Trầm Tuyết Quân không?Phương Thất đột nhiên phát hiện ra nàng rất thần bí.
12 Trong đại sảnh tất cả khách đang dùng bữa khi nhìn thấy tên to con đứng lên, ai ai cũng khẩn trương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, có người trong lòng dâng lên một chút lo lắng cho vị tiểu cô nương xinh đẹp kia, cũng có kẻ đang mong có chuyện náo nhiệt để xem, và có kẻ trong lòng dâng lên một chút hối hận.
13 Ăn từng khối thịt to, uống từng chén rượu lớn chính là cuộc sống của giang hồ, nghe có vẻ rất sung sướng, nhưng đằng sau cái sung sướng là gì đây?Đằng sau sự sung sướng là sự bi ai và cái cô đơn, tịch mịch vô tận.
14 Lão ăn mày mỉm cười, mở cái miệng đầy hơi rượu, nói: "Hôm nay Du nha đầu gọi mấy món ăn đó là muốn thử bọn chúng, mấy món ăn này chỉ có ở vùng phương nam mà thôi, nhưng như vậy cũng không nói lên được chuyện gì”Phương Thất chậm rãi tiếp: "Xem ra bây giờ chúng ta chỉ phải chờ mà thôi, chờ cho bọn chúng tới tìm chúng ta, lấy tĩnh chế động, nếu chúng ta bất động thì bọn chúng nhất định sẽ động”Lão ăn mày gật đầu, mỉm cười nói: "Hậu sinh thật lợi hại, bây giờ chúng ta chỉ còn cách đợi bọn chúng lộ ra sơ hở thôi”Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Tối qua Thất ca đã đến tiệm gạo Phương ký phải không?”Tâm tình của Phương Thất đột nhiên nặng nề hẳn lên, yên lặng gật đầu.
15 Lão ăn mày chậm rãi gật đầu, nói: "Lúc đó ta thấy Nam Cung Lệnh đau khổ như vậy nên mới chủ động hứa giúp hắn tìm Nam Cung Tuyết. Nam Cung Lệnh nghe ta nói xong, cảm động đến rơi nước mắt.
16 Phương Thất khinh công vọt vào trong sân nhưng chỉ thấy một bóng đen bay như chim qua nóc tòa nhà đối diện. Phương Thất cũng phi thân lên nóc nhà, đưa mắt nhìn bốn phía, phía dưới là những con đường yên tĩnh vắng vẻ không một bóng người.
17 Tiệm gạo Phương ký. Nơi này đã từng có một đôi vợ chồng ân ân ái ái sinh sống, nơi này đã từng phát gạo giúp rất nhiều dân cùng khổ. Họ đã yên lặng sinh sống tại ngôi thành nhỏ này hơn hai mươi mùa xuân, cũng từng sung sướng, cũng từng bi thương vì nhớ cố hương, nhưng hôm nay tất cả đều trở thành mây khói.
18 Ba chữ ‘Hiên Viên Hoằng' vửa ra khỏi miệng, tiểu cô nương liền ngẩn người, lập tức lôi đứa bé trai đến trước mặt lão ăn mày quỳ xuống rồi khóc lớn. Đứa bé trai Tiểu Hổ nhìn tỷ tỷ đột nhiên òa khóc lên, bất giác cũng muốn òa khóc theo.
19 Cửa phòng mở, tên tiểu nhị Tiểu Quế Tử của quán trọ cười hì hì bước vào, trong tay cầm trong một lá thư. "Tối nay giờ tý, tới khu rừng nhỏ ở phía nam, nhớ, chỉ đến một mình.
20 Lúc Phương Thất tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường trong phòng hắn tại quán trọ Duyệt Lai. Âm thanh đầu tiên hắn nghe được là tiếng cười như chuông ngân, thanh thúy dễ nghe, liền đó có tiếng nói: "Huynh ấy tỉnh rồi!"Phương Thất chậm rãi mở mắt, hai mắt thất thần nhìn người trong phòng, ngồi trước giường là Du Mộng Điệp vẻ mặt tiều tụy đang mỉm cười, bên cạnh Du Mộng Điệp là Liễu Thanh Thanh, ánh mắt toát ra vẻ kinh hãi, Tiểu Hổ ngồi ở một bên trừng đôi mắt đen nhìn hắn, còn Hiên Viên Hoằng thì đang ngồi tại bàn mỉm cười.