1 Gió lạnh như từng ngọn dao chém xuống. Vạn vật y hệt những con cá nằm trên thớt tuyết, chết lạnh cứng đơ. Ngàn dặm tuyết rơi, bầu trời như một biển muối mênh mông trắng xóa.
2 Cỗ xe lìa khách điếm. Trên xe chất những vò rượu đầy ăm ắp. Lẽ tự nhiên là số rượu mua bằng món tiền năm mươi lạng của gã thiếu niên. Hắn rót từng chén đầy và uống từng ngụm lớn.
3 Lý tầm Hoan bước lại gần, thấy yết hầu Tra Mãnh bị một lỗ thủng, lỗ đó bị bít bằng một cục tuyết, máu đóng băng tại đó. Kẻ giết Tra Mãnh hình như sợ máu hắn dính mình cho nên vừa rút kiếm ra thì đã ấn liền vào đó một cục tuyết, làm dòng máu bị ứ đọng.
4 Câu nói của Lý Tầm Hoan làm cho Tôn Đạt bật cười: - Ngươi thì biết cái quái gì? Nếu ta đặt được Mai Hoa Đạo vào tử địa, thì chẳng những sẽ được nở mặt nở mày mà lợi ích sẽ không sao kể xiết.
5 Cạn thêm một chén rượu đầy, Lý Tầm Hoan lại gập mình ho sặc sụa. Vò tay lên ngực, họ Lý nói một mình bằng giọng nói thê lương: - Tiêu Vân, Thi Âm. . .
6 Đang đứng cúi đầu ủ rũ gã đánh xe vụt phóng thẳng mình lên cởi phăng chiếc áo, chụp lấy gióng xe kéo chạy như bay. Tuyết rơi trắng xóa, gió rét căm căm, nhưng da thịt gã đánh xe y như sắt thép, hai cánh tay gân cốt nổi vồng từng cuộn, gã như không biết lạnh là gì.
7 Uống xong tiệc rượu thứ hai, thuốc giải độc bắt đầu công hiệu. Chỉ không đầy sáu giờ sau, Lý Tầm Hoan cảm thấy khí lực dần dần khôi phục. Tuy phải thức trắng đêm, nhưng vì quá vui mừng nên Thiết giáp kim cương không thấy gì là mỏi mệt cả.
8 Bọn gia đinh lấy làm lạ cũng phải. Họ làm sao biết được người đứng đây là chủ của trang trại này. Lý Tầm Hoan đã sinh nơi đây, đã lớn khôn ở nơi này, đã hưởng trọn vẹn hạnh phúc từ thủa niên thiếu.
9 Câu nói của Lý Tầm Hoan làm cho gã thiếu niên hơi khựng nhưng rồi gã lại cười sằng sặc: - Thật là thú vị, chiếc áo lạnh của các hạ lại có hai con mắt.
10 Lý Tầm Hoan thở dài: - Tôi dạy cô khá nhiều mà cô học cũng khá mau! Đẩy nhẹ nàng ra, Lý Tầm Hoan đứng dậy phủi phủi quần áo và quay mặt ra hướng cửa sổ: - Thôi, màn kịch bữa nay diễn đã xong rồi, nếu các hạ cảm thấy xem chưa đã thì ngày mai mời đến xem nhé! Phía ngoài cửa sổ có tiếng cười khẩy: - Các hạ thủ đoạn khá cao minh, mong rằng phi đao của các hạ cũng cao minh như thế! Tiếng nói sau nghe văng vẳng xa ngoài mười trượng.
11 Nghe tiếng huyên náo bên ngoài, người đàn bà chột mắt bước ra, cau mặt: - Chuyện gì thế? Người mới đến nói: - Tôi mới gặp Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, ông ấy bảo Thiết.
12 Đã đúng ngọ, nhưng tuyết đã làm cho trời hôn ám. . . Vẫn y như hồi mới gặp lần đầu, Tiểu Phi cũng vẫn bước với những bước đi chậm chạp nhưng chắc nịch.
13 Như cố không muốn nghe những gì cay đắng trong lời nói của Lý Tầm Hoan, Lâm Thi Âm hỏi lai: - Thúc thúc bằng lòng chứ? Lý Tầm Hoan cắn răng: - Đại tẩu không biết rằng tôi là kẻ luôn luôn thích hại người à? Bàn tay ngọc nắm chặt bức rèm châu.
14 Lâm Tiên Nhi nói chưa dứt thì Điền Thất đã bật cười: - Thế thì, vị thiếu niên này không bị ám khí, không lẽ lại cứ nhờ nhìn vào miệng hắn? Vì hắn là người chứ đâu phải chó? Mặc cho Điền Thất nói câu châm chóe, Lâm Tiên Nhi vẫn cứ trang nghiêm: - Điền đại gia chẳng lẽ không thấy vị thiếu hiệp đây đang mặc Kim Ty Giáp ? Điền Thất chớp mắt vỗ tay: - à.
15 Sau mấy ngày liên tiếp mưa tuyết vùi lấp cỏ cây, ánh nắng bữa nay rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nhưng ánh nắng vẫn không làm sao rọi được vào một gian phòng tối âm âm và Lý Tầm Hoan cũng không hề thất vọng vì chuyện đó.
16 Cửa lớn bên ngoài không một người vệ sĩ, có lẽ họ cho rằng Tiểu Phi không dám xâm nhập giữa ban ngày. Kho chứa củi chỉ vỏn vẹn có mỗi một cánh cửa thật nhỏ, lúc dựng lên có lẽ không ai nghĩ rằng nó sẽ trở thành nhà giam.
17 Long Tiêu Vân cắn môi lặng người đi một lúc và lắc đầu thểu não: - Ngày mai. . . ngày mai này hiền đệ phải lên đường rồi, huynh. . . Lý Tầm Hoan nhếch nụ cười thật mỏng: - Đại ca đừng tiễn đưa tôi nhé, vì xưa nay tôi không thích đưa tiễn ai mà cũng chẳng thích ai đưa tiễn mình, nhìn vẻ mặt bịn rịn lúc đưa tiễn nhau của thiên hạ, thú thật, tôi ngấy vô cùng.
18 Nằm dựa nghiêng vào thành xe, Lý Tầm Hoan nheo nheo mắt nhìn Tâm Mi đại sư và Điền Thất. Rồi hình như khám phá được gì ở họ một điều gì thích thú, chàng vụt cười to lên.
19 Tâm Mi đại sư hình như nhìn thấu được tâm ý của lão nên hết sức đề phòng, dù làm gì hay đi bất cứ đâu, đều đặt Lý Tầm Hoan trong vòng giám thị của mình.
20 Nắng đã lên cao, những hạt tuyết bám trên cành trúc tan dần, tan dần, từng giọt nước long lanh rơi xuống. Cuối rừng trúc, dựng lên một gian thiền xá thanh nhã.