1 Hậu Tiểu Lý Phi Đạo------------------------------------------------------------------------Trời vào thu lâu rồi, lá vàng nhuộm ửng đầu cây và trải dần trên mặt đất.
2 Gió bên ngoài cứ rít lên từng chập, trong ngôi “Tửu điếm” tuy người ấm áp, tuy không đến lạnh, nhưng có nhiều kẻ đã hơi run. Có nhiều người ngồi không muốn yên, họ nhổm qua nhổm lại mặc dầu không có con rệp nào dưới ghế.
3 Ngoài sân, màn sương xuống càng phút càng dày. Không biết ở tận đâu, xa lắm, tiếng canh khắc khoải. Không biết đã bao lâu, vành môi trệ xuống như miếng thịt trâu của lão già một giò vụt điểm phớt nụ cười.
4 Qua một lúc thật lâu, lão mặt rỗ trở lại cười hì hì :- Bữa nay nguyên là ngày sinh nhật của phu nhân, thế mà tôi cũng lú mất. Những người này họ đến đây để mừng lễ phu nhân đấy.
5 Nhìn theo dáng cách của Thượng Quan Phi rất lâu, người áo đen mới từ từ quay lại, ngó Lý Tầm Hoan và dùng mũi kiếm chỉ hai chiếc thây nằm dưới đất, nói bằng giọng từ tốn :- Ngày đầu gặp mặt không có gì ra mắt, vậy xin tạm hai cái đó để tỏ lòng tôn kính.
6 Trước giờ hoàng hôn chính là cái lúc mà việc buôn bán có chiều thưa thớt nhất. Lão Tôn Gù ngồi dựa cửa sưởi ánh nắng chiều còn sót lại xế góc trời tây.
7 Giọng nói của nàng thật gấp, thật nặng và mang theo một ma lực dị thường. Hình như giọng nói ấy có một ma lực khêu động dục tình nam giới. Đúng là giọng nói của đàn bà.
8 Đêm đã phủ màu đen. Bên ngoài thành bóng đêm hình như càng đậm sâu hơn thành nội. Bốn bên phẳng lặng như tờ, tiếng gió đưa giọng côn trùng não ruột. Bước đi của Tôn Tiểu Bạch thật nhẹ, y như là cô ta đi không biết mệt bao giờ.
9 Đó là một làng nhỏ vùng sơn cước. Ngay ở đầu thôn, bên trong đám rừng phong, một tấm bảng hiệu ló ra: “Quán Rượu Chiều”Đọc tên quán không là Lý Tầm Hoan đã muốn say rồi.
10 Ngôi nhà gồm có năm gian. Một gian là phòng khách, một gian làm kho chứa vật. Gian sau cùng là nhà bếp, còn lại hai gian đều có lót giường nằm. Gian lót giường nằm có hơi lớn và có bàn trang điểm.
11 Một con người sống trong sầu muộn, người ấy già một cách cấp kỷ. Lý Tầm Hoan trăn trối nhìn pho tượng, tròng mắt hắn đứng y một chỗ. Hắn nghĩ rằng từ đây trở đi hắn không còn gặp nàng.
12 Trong tủ quần áo vừa tối vừa bực hơi, giá như toàn đồ không sạch thì có lẽ không tài nào chịu nổi nhưng nhờ đó là tủ áo đàn bà. Kể cũng hay, đàn bà cũng có chỗ hay, dù gì quần áo của họ cũng có phần dễ thở.
13 Nhưng hắn có thật sẽ đến không trễ lắm hay không?Ánh mắt của ngày thu đã khuất lần sau đỉnh núi ráng chiều còn sót lại làm rạng rỡ cho dòng nước trong veo.
14 Con đường thật dài và tịch mịch. Người trong sơn thôn có thói quen là ngủ rất sớm, nhà nhà đèn đuốc tối thui. Nhưng khi ra khỏi ngõ quanh thì thấy rõ ngôi lầu nhỏ.
15 Ánh bình minh đã rạng rõ chân trời. Nơi ven rừng thông có thêm ba nấm mồ mới đắp. Mộ của Du Long Sinh, Lam Yết Tử và của Nữ Huệ Vương. Đào huyệt là do bàn tay của những môn đồ của bà ta.
16 Tiếng rú phát lên từ trong ven rừng kế cận. Gã thanh niên áo xám đã đi vào ven rừng lúc nãy, bây giờ hắn thối ngược ra, hai chân hắn loạng choạng, từ trên mặt hắn, máu bắn ra từng giọt.
17 Sương đã loãng dần. Kinh Vô Mạng vẫn còn đang đứng yên một chỗ, đôi mắt cá chết của hắn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trống. Sương đọng trên áo hắn, sương nhỏ từng giọt xuống chân, hắn đứng như tượng đá.
18 Bị một lượt bốn thế hiểm độc, nhất là cái vật sau cùng làm cho mắt Lý Tầm Hoan nổi đom đóm, cho đến khi bình tĩnh lại thì thấy bộ mặt của gã ăn mày. Gã ngồi xổm ngang mình, tay hắn chận ngang cổ Lý Tầm Hoan, hắn cười hềnh hệch.
19 Gian phòng thật rộng. Trong gian phòng rộng đó chỉ có một cửa sổ thật nhỏ, thật cao. Cửa sổ đóng lại không thấy cảnh vật bên ngoài. Cửa cái cũng rất nhỏ, người có vai rộng bước vào tất phải hơi nghiêng.
20 Bóng tối như đặc lại. Từ trong đó tiếng rên rỉ và hơi thở dập dồn. Như một sợi dây đàn lên thẳng, tiếng rên và hơi thở mỗi lúc nhặt hơn và cuối cùng tiếng thở phào như bong bóng xì hơi.